Hiên Viên Thanh Phong đệ ra tấm danh thiếp làm từ lõi cây quế già ngàn năm của Huy Sơn, sau đó được quản sự dẫn vào Bắc Lương Vương phủ. Nàng đi qua những dãy hành lang, băng qua các tòa lầu các, cuối cùng đi tới một ngôi lương đình nằm giữa hồ Thính Triều ở lưng chừng núi. Nam tử trẻ tuổi kia tóc đã sớm trắng như sương, tùy ý dùng một sợi dây đỏ buộc lại, đang ngồi trên lan can ven nước, tựa lưng vào cột hành lang sơn son thiếp vàng, tay vân vê tấm danh thiếp mà Hiên Viên Thanh Phong vừa nộp lên vương phủ.
Hiên Viên Thanh Phong đứng trên bệ đá hoa sen khảm trên mặt nước bên ngoài lương đình. Suốt dọc đường đi, trong lòng nàng trăm mối ngổn ngang. Năm đó tại Ngô Châu thưởng đèn đêm Nguyên tiêu, nam tử có vẻ ngoài tuấn tú này còn đi cùng với một tên vô lại háo sắc, sau khi tranh chấp đã bị hộ tòng của nàng đuổi đánh thảm hại như chuột chạy qua đường. Khi đó, Hiên Viên Thanh Phong chỉ coi hắn là hạng nam tử vô dụng của một gia đình sa sút, trong bụng không có chữ nghĩa, khoa cử vô vọng, chỉ có thể dựa vào tướng mạo để lừa gạt mấy cô nương khuê các nông cạn. Sau này thỉnh thoảng nhớ lại chuyện nực cười đó, nàng cũng chỉ suy đoán mẫu thân hắn hẳn phải là một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành mới sinh ra được đứa con trai đẹp đẽ như vậy. Nào ngờ đâu khi gặp lại ở Huy Sơn, hắn xoay người một cái đã trở thành Bắc Lương thế tử tiếng ác vang xa, dẫn theo trăm giáp sĩ vào Long Hổ. Có thể nói, chính nhờ có hắn mà chủ nhân của Khố Ngưu Đại Cương mới có thể đổi thành nàng. Chỉ là Hiên Viên Thanh Phong trước sau vẫn không cách nào liên hệ hắn với người nam tử sắp thế tập võng thế tước vị Bắc Lương Vương. Mãi đến khi đích thân bước chân vào vương phủ trên Thanh Lương Sơn, nàng mới dần có một hình dung rõ nét: Từ Phượng Niên, sẽ trở thành vị dị tính vương thứ hai của Ly Dương vương triều sau Nhân Đồ Từ Kiêu.
Từ Phượng Niên mân mê tấm danh thiếp gọt từ lõi gỗ quế trong tay, mỉm cười nhìn về phía nữ tử từ Kiếm Châu xa xôi ngàn dặm lặn lội tới vùng Tây Bắc vương triều này. Trên núi Chiêu Diêu có rất nhiều cây quế già ngàn năm, chỉ là trăm năm gần đây đã dần héo rũ, gốc Đường quế cuối cùng cũng không ngoại lệ, rượu quế tử của Huy Sơn từ đó cũng trở thành tuyệt hưởng. Từ Phượng Niên vẫy vẫy tay, khẽ hỏi: "Ngoài hơn trăm bản mật tịch, ngươi có mang theo rượu quế tử không?"
Hiên Viên Thanh Phong bước vào lương đình, chọn một vị trí xa hắn nhất mà ngồi xuống, mắt không liếc xéo, bình thản nói: "Huy Sơn còn lại không nhiều, nhưng nếu thế tử muốn uống, lần sau ta sẽ mang cho ngươi một vò."
Từ Phượng Niên đặt tấm danh thiếp lên đầu gối, trên mặt không giấu nổi vẻ mệt mỏi, hắn nhắm mắt dưỡng thần, chẳng buồn quan tâm đến lễ tiết đãi khách. Hiên Viên Thanh Phong cũng không hề có chút oán giận hay bất mãn nào, theo nàng thấy, chỉ cần là đích trưởng tử của Nhân Đồ thì đều có tư cách kiêu ngạo như vậy. Nàng bình tâm tĩnh khí hỏi: "Vẫn nghe nói Bắc Lương Vương phủ canh phòng cẩn mật, bên ngoài lỏng lẻo bên trong thắt chặt, coi đám thích khách giang hồ kia như từng con cá béo mà câu lên. Vì sao điện hạ lại yên tâm để ta vào đình, không sợ ta cũng là thích khách sao?"
