TRUYỆN FULL

[Dịch] Tuyết Trung Hãn Đao Hành

Chương 988: Người Này Tên Lý Nghĩa Sơn (1)

Toàn bộ Bắc Lương đều biết, bên ngoài thủ phủ có một đám khinh kỵ tinh nhuệ bị xem như con ghẻ đang đóng quân, đa phần là con em nhà giàu, thỉnh thoảng có con cháu tướng môn nhưng chức quan của phụ bối bọn họ đều không cao, quân số luôn duy trì ở mức tám trăm người. Vì rắn mất đầu, lại thêm quy củ kiềm chế, chi kỵ quân này cực ít khi có cơ hội lộ diện, chỉ có năm ngoái mới từ gần hai mươi tiêu, mỗi nơi điều năm người, gom đủ một trăm kỵ, xem như đi một chuyến giang hồ. Sau đó khiêng về mười mấy thi thể của bào trạch tử trận, rồi lại từ một nơi gọi là Cổ Ngưu Đại Cương trên Huy Sơn chuyển về rất nhiều rương bí tịch võ lâm, bên ngoài cũng không mấy ai để tâm. Bao nhiêu năm nay, những chuyện hoang đường mà thế tử điện hạ làm còn ít sao?

Chỉ tám trăm kỵ thì làm được gì, kỵ binh Vương Xung từng hỏi riêng Viên Mãnh hiệu úy câu này, Viên Mãnh nói với hắn rằng khi Chử Lộc Sơn tướng quân dẫn quân vào Thục, cũng chỉ có hai ba nghìn người, vẫn đánh cho Tây Thục dù có thiên hiểm liên miên cũng phải hồn phi phách tán.

Hảo huynh đệ của kỵ binh Vương Xung là Lâm Hành đã chết trong trận Lô Vi Đãng ở Tương Phàn thành, bị thiên hạ đệ thập nhất Vương Minh Dần một kích đâm xuyên người. Khi đi thuyền qua Quỷ Môn Quan, hai người cùng trực đêm, thấy người nọ ngồi ở mũi thuyền gõ ngón tay vào đao, Lâm Hành còn nói người nọ không phải loại thùng rỗng kêu to, luyện đao rất có hỏa hầu. Võ nghệ của Vương Xung tuy không bằng Lâm Hành, kẻ luôn rêu rao sau này đao pháp phải hơn cả Cố Kiếm Đường, nhưng lúc đó hắn vẫn không tin. Về sau, bên ngoài Tương Phàn thành, bị cao thủ võ lâm hiếm có Vương Minh Dần chặn đường cản giết, tận mắt thấy người nọ rút đao, Vương Xung cuối cùng mới tin tưởng không chút nghi ngờ, nhưng Lâm Hành lại chết rồi. Nhưng Vương Xung không hận người nọ, bởi vì ngày đó, chín mươi kỵ binh ít ỏi của bọn họ đối đầu với nghìn kỵ của Tĩnh An Vương, hai quân giằng co, người nọ một ngựa đi đầu, nhẹ nhàng một thương đã đâm chết một viên mãnh tướng của quân Thanh Châu. Sau khi người nọ hạ lệnh thu đao, cũng không nói lời nào để ổn định quân tâm, chỉ tự tay băng bó vết thương cho Vương Xung. Vương Xung không phải lính mới ngây ngô, sở dĩ vào Phượng Tự Doanh là vì người cha từng làm Xung Độ hiệu úy đã nói, rồi sẽ có ngày đường đường chính chính lập chiến công. Vương Xung dĩ nhiên cũng không cảm thấy mình đi nộp mạng, mạng của bọn ta không phải là mạng sao? Dựa vào đâu mà bán mạng cho ngươi? Cha ta cũng không phải dạng vừa đâu, từ biên quân Bắc Lương trở về, dù sao cũng được coi là kẻ cầm đầu binh lính trong một quận.

Chỉ là chuyến đi giang hồ đó trở về, không nói Vương Xung, ngay cả gã lính già ma mãnh như Vương Đông Lâm sau khi về lại tiêu ở Bắc Lương cũng thay đổi hẳn. Trong Phượng Tự Doanh nếu có ai nói xấu người nọ, Vương Đông Lâm cũng không nhiều lời, đến thẳng trường đấu võ làm một trận kỵ chiến, thắng liền ba trận, trận thứ tư bị người ta dùng mộc mâu đâm ngã ngựa, để người ta ngồi trên lưng ngựa dùng mũi mâu dí vào ngực hỏi có phục không. Vương Đông Lâm còn chưa kịp mở miệng, Hồng Thư Văn ở một tiêu khác cùng đi giang hồ đã trở mình vác mâu lên ngựa, lại đâm người kia ngã ngựa, hỏi ngược lại hắn có phục không. Hồng Thư Văn là một trong những kẻ hung hãn nhất Phượng Tự Doanh, cả mã chiến lẫn bộ chiến đều là hạng nhất lưu, ngay cả Viên hiệu úy cũng nói tiểu tử này là loại chó không sủa, hễ cắn người là không biết nặng nhẹ. Rất nhanh sau đó, Phượng Tự Doanh không còn ai dám nói xấu vị thanh niên chưa từng đặt chân vào quân doanh nửa bước kia nữa, không phải không muốn nói, mà là thật sự không dám nói. Khốn kiếp, Hồng Thư Văn cùng mấy người đã ngầm đánh cho không biết bao nhiêu kẻ, Viên hiệu úy lần nào cũng chỉ nói miệng là sẽ phạt, sau đó lại chẳng có động tĩnh gì, dường như còn có người thấy Viên hiệu úy mở lớp riêng, truyền thụ cho Hồng Thư Văn mấy chiêu thương thuật. Mọi người coi như đã hiểu rõ, hóa ra Viên hiệu úy cũng đã ngả về phía gã kia rồi! Huống hồ sau đó, đại kích lừng danh của quân Bắc Lương là Ninh Nga Mi thỉnh thoảng lại lượn lờ ở nơi đóng quân của Phượng Tự Doanh, chuyên tìm đám kỵ binh như Vương Xung, Vương Đông Lâm. Trong thời gian đó, hắn còn nhận hai đồ đệ không ghi danh, tuy không có quan hệ sư đồ chính thức nhưng cũng gần như vậy, dốc lòng truyền thụ thuật ném đoản kích, lúc rảnh rỗi còn bỏ tiền túi mời đám tiểu tốt vô danh chưa có quân công này đi uống rượu, khiến người khác vô cùng ghen tị. Ai bảo Ninh Nga Mi không phải nhân vật tầm thường, đường đường là một trong Tứ Nha của Bắc Lương, có thể ngang hàng với những tướng quân thực quyền nhất lưu như Điển Hùng Súc, người thống lĩnh sáu nghìn tinh kỵ Thiết Phù Đồ.

Tám trăm người của Phượng Tự Doanh tuy hiện tại lòng người tan rã, nhưng ai cũng xứng với thanh Bắc Lương đao bên hông. Luận về chiến lực đơn binh độc kỵ, tuyệt đối không thua bất kỳ đội quân tinh nhuệ nào của Bắc Lương, đặc biệt là những tên khốn coi việc ẩu đả như cơm bữa giống Hồng Ngoan Tử, vốn đã sớm nên đi làm Du Nỗ Thủ tinh nhuệ rồi.

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất