Chủng Đàn vươn vai, cười nói: “Gã này chắc là kẻ đã giết Chủng Quế, quả thực lợi hại. Ngươi với tuyệt kỹ "viết bia" thoát thai từ thư pháp độc môn của Công Chúa Phần mà cũng chẳng chiếm được chút lợi lộc nào, Chủng Quế không chết mới là lạ.”
Hắn liếc mắt nhìn vào trong phòng, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, Lục Quy chắc chắn đã rụt đầu làm rùa rồi, đám thư sinh ra làm quan có kẻ nào mà không sợ chết.
Lưu Đạo Cốc vẻ mặt ngưng trọng, cắn môi nói: “Thực lực của người này gần đến nhất phẩm.”
Chủng Đàn ung dung đáp: “Trời sập đã có người cao chống đỡ, ngươi tưởng phụ thân và thúc thúc của ta chỉ để trưng cho đẹp à, chúng ta không cần bận tâm chuyện này. Hắn mà còn dám lảng vảng, sớm muộn gì cũng chỉ có một con đường chết. Đừng nói là gần nhất phẩm, cho dù là chỉ huyền thật sự, cũng phải chết không thể nghi ngờ.”
Nữ tử khẽ hỏi: “Vậy bức thảo thư này của Lục Quy thì sao?”
