Dưới gốc hòe già hóng mát, Hiên Viên Thanh Phong thử hỏi: "Hôm nay kẻ đến thăm Hạ Mã Ngôi, nên tính là Đường Khê kiếm tiên Lư thúc thúc của ngươi, hay là Binh bộ thị lang Lư gia Lư Bạch Hiệt?"
Từ Phượng Niên khẽ nói: "Đều tính cả. Lấy thân phận Đường Khê kiếm tiên vấn kiếm tặng kiếm, để thanh toán xong tình phân; tự hạ thân phận lấy tư cách trưởng bối đến hỏi thăm vãn bối trước, ta liền không cần phải đến chỗ Lễ bộ thượng thư Lư Đạo Lâm làm phiền thêm chuyện. Lư thúc thúc làm người bất phàm, đáng tiếc thân tại miếu đường, vị cao quyền trọng, mọi việc đều phải suy tính cho gia tộc, tự nhiên không cách nào vẹn cả tình lẫn nghĩa. Ta biết điều, nên cũng không để ông ấy phải khó xử. Đổi lại là kẻ khác, làm sao dám ở ngay dưới mắt thiên tử mà đích thân tới cửa, hòa nhã ăn cùng ta một bữa cơm, e rằng cũng chỉ tìm người truyền tin đến Hạ Mã Ngôi mà thôi."
Hiên Viên Thanh Phong cười lạnh: "Người chốn quan trường, quả nhiên tâm tư lắt léo còn nhiều hơn cả chín khúc sông Hoàng Hà."
Từ Phượng Niên cười đáp: "Thế này đã tính là nông cạn thẳng thắn lắm rồi."
Hiên Viên Thanh Phong gạt qua chuyện ô yên chướng khí này, tò mò hỏi: "Ngươi đoán xem ai sẽ là kẻ đầu tiên đến Hạ Mã Ngôi tìm ngươi gây hấn?"
