Đây là một mùa thu đa sự.
Nhưng đối với bách tính đã quen với những ngày tháng an ổn mà nói, chẳng qua chỉ là có thêm vài mẩu chuyện để bàn tán lúc trà dư tửu hậu. Không thấy được phong ba sắp tới, tự nhiên lòng người chẳng hoang mang.
Từ Phượng Niên từ Bắc Mãng trở về Bắc Lương, trước tiên vội vã chạy đến Thiết Môn quan chặn giết Triệu Giai, về tới vương phủ lại phải tấc bước không rời chăm sóc Từ Vị Hùng, sau đó còn phải mượn mưu lược của hai người họ Từ họ Trần để trải đường. Mãi cho đến hôm nay, hắn mới xách một bầu rượu Lục Nghĩ lên lầu. Chẳng phải không thể gượng ép dành ra chút thời gian sớm hơn tới Thính Triều các, chỉ là Từ Phượng Niên không dám làm vậy mà thôi.
Thuở nhỏ chân tay yếu ớt, vậy mà trong Thính Triều các leo lên trèo xuống vẫn nhanh nhẹn phi thường. Giờ đây dù đã rớt cảnh giới nhưng vẫn còn nội lực nhị phẩm, thế mà bước chân lại chậm chạp đến thế.
Người đàn ông khô héo ngồi trên đỉnh các gần hai mươi năm kia, vốn chẳng mấy khi cười nói. Sau khi thủ lĩnh mưu sĩ Bắc Lương Triệu Trường Lăng qua đời, lão vốn bị áp chế một đầu, lẽ ra phải đến lúc xuất đầu lộ diện, được Ly Dương vương triều biết đến, tiến thêm một bước dài, lưu lại một nhận xét đậm nét trong sử xanh. Vậy mà lão cứ ở mãi nơi đó bế quan, vì sao? Mưu sĩ vì minh chủ chỉ điểm giang sơn, chẳng phải là mưu cầu cái danh lưu truyền hậu thế sau khi chết sao?
