Đêm.
Vạn vì tinh tú lấp lánh.
Chu Cư khoanh chân ngồi trên một tảng đá, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
“Tinh quang của Minh Hư động thiên, dường như còn rực rỡ hơn bên ngoài.”
“Nơi đây nào có tinh tú nào.” Trí Thủ lắc đầu, đưa chân sói đã nướng chín tới: