“Ừm.” Tề Dao thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt trở nên lạnh lùng, tựa như một con công kiêu hãnh:
“Làm tốt lắm.”
“Phịch!”
Trịnh Bác đột nhiên quỳ xuống đất, ngẩng đầu lên, hai mắt cuồng nhiệt nhìn lại:
“Được làm việc cho tiền bối, là phúc khí của Trịnh mỗ. Chỉ cần ngài một lời, dù là lên núi đao, xuống biển lửa, vãn bối cũng không từ nan.”