Chu Song Nhi nằm trên giường, trằn trọc mãi không sao chợp mắt.
Rõ ràng giường nệm êm ái, thoải mái hơn nhiều so với trên núi, nhưng chẳng hiểu sao nàng vẫn thấy không quen.
Cứ như…
những người nơi đây vậy.
Người Chu phủ đối đãi với nàng cung kính, khách sáo, giọng điệu hiền hòa, kính sợ, lẽ ra phải dễ chịu hơn lời răn dạy của trưởng bối, nhưng nàng lại cảm thấy mình là kẻ ngoại lai, chẳng cách nào hòa nhập.