Làm kỹ nữ tiếp khách quanh năm, khó tránh khỏi gặp phải những vị khách ra tay tàn nhẫn.
Tô Cẩm Thư cố hết sức dùng tay che đậy, khóc không thành tiếng.
Lưu Hồng Vĩ đã hiểu ra mọi chuyện, quay mặt đi, vẻ mặt lúng túng.
Lúc này, Lưu Hồng Đồ mang một cái bọc đến, nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì mặt đỏ bừng: “Nhị ca, tìm được rồi, là trang sức và ngân phiếu.”
Lưu Hồng Triển giật lấy cái bọc, vung tay hất tung số trang sức bên trong ra đất.
Nhẫn vàng, trâm bạc, mặt dây chuyền ngọc… đủ loại đều có.
“Còn cả đống trang sức vàng bạc này, phẩm chất nào cũng có, không phải là do khách làng chơi thưởng cho thì là gì?”
Lưu Diệu Tông chết sững tại chỗ, trong lòng dấy lên sóng to gió lớn. Hắn khôn khéo cả đời, vậy mà suýt chút nữa bị một nữ nhân thanh lâu lừa gạt!
Gân xanh trên trán hắn nổi lên, hắn quay người bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Các ngươi xử lý đi.”
Giọng nói lạnh như băng tuyết tháng chạp mùa đông.
Tô Cẩm Thư nức nở cầu xin: “Các người tha cho ta đi, ta chỉ muốn kiếm kế sinh nhai thôi, hu hu”
“Một con kỹ nữ hạ tiện, dám lừa hôn đến tận nhà ta, đúng là muốn chết!”
Lưu Hồng Triển lòng dạ độc ác, vung một chưởng đập vào thiên linh cái của ả. Thân thể Tô Cẩm Thư mềm oặt, hương tiêu ngọc vẫn.
“Xong rồi, đỡ để chuyện truyền ra ngoài làm mất mặt Lưu gia chúng ta.”
Lưu Hồng Triển thản nhiên, giết một kẻ lưu dân xuất thân thanh lâu mà thôi, chẳng ai thèm quan tâm.
Lưu Hồng Vĩ và Lưu Hồng Đồ cũng không lấy làm lạ, ở nhà bọn họ, gia đinh nha hoàn bị đánh chết không ít.
Cái thế đạo này, người thường như cỏ rác, huống hồ là những kẻ tầng lớp dưới đáy như lưu dân, tôi tớ, nha hoàn.
Bọn họ sai hai gia đinh mang thi thể đi chôn ở bãi tha ma, sau đó ngồi lại cùng nhau bàn chính sự: “Nhân cơ hội này, chúng ta kiểm kê lại ruộng đất trong nhà, để nắm rõ trong lòng.”
“Được.”
“Được, huynh đệ ruột thịt tính toán rõ ràng.”
Lưu Hồng Đồ cũng sắp đến tuổi thành hôn, sớm muộn gì bọn họ cũng phải bàn đến những chuyện này.
Với tình hình của Lưu gia, thông thường là phải phân gia ở riêng. Chỉ có những thế gia đại tộc mới có thể phát triển theo hình thức gia tộc, không phân gia.
Ba huynh đệ lấy điền khế và khế ước thuê đất trong nhà ra.
“Khế ước thuê đất này là của nhà nào mà tiền tô ít vậy, phải tăng tô lên mới được.”
“Sao bản khế ước thuê đất này cũ thế, mà lại không có điền khế tương ứng.”
Lưu Hồng Đồ phát hiện một bản khế ước thuê đất cũ kỹ, thời gian đã hơn hai mươi năm.
“Cái nào không có điền khế?”
Lưu Hồng Vĩ xem xét khế ước, trên đó người thuê ruộng họ Triệu.
“Năm mươi mẫu đất này không phải của Triệu gia sao? Chính là Triệu gia suýt bị diệt môn, còn sót lại một đứa con trai tên là Triệu Soái.”
“Triệu gia cái gì, có khế ước thuê đất thì chứng tỏ đây là đất của Lưu gia ta. Lát nữa hỏi xem hắn có điền khế không, nếu không có thì thu hồi lại.”
Lưu Hồng Triển phản ứng rất nhanh, trong lòng đã có kế hoạch gài bẫy người.
“Nhà chúng ta cũng đâu có điền khế?”
Lưu Hồng Đồ thắc mắc.
“Sao đệ ngốc thế, thúc của chúng ta là ai? Bổ sung một tờ điền khế thôi mà, chỉ cần thúc lên tiếng một câu là được.”
“Nghe nói Triệu gia có một trăm mẫu đất, nếu chiếm được toàn bộ…”
Lưu Hồng Vĩ và Lưu Hồng Triển, hai người nhìn nhau, rồi cùng cười.
Lưu gia phát triển đến ngày nay, đã hãm hại không ít người.
Trước đây Lưu Diệu Tông làm việc không từ thủ đoạn, nay tuổi đã cao, vì muốn có danh tiếng tốt nên mới thu liễm lại.
Còn ba người con trai của Lưu gia, có Lưu Diệu Tổ ở cảnh giới Tiên Thiên làm chỗ dựa, hành sự càng thêm không kiêng nể gì.