TRUYỆN FULL

[Dịch] Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Chương 30: Tuyệt thực (2)

Người do thương gia thu mua dược liệu mang đến đang làm việc trên đồng, thu hoạch từng cây Khô Diệp Ô và Thiết Căn Thảo.

Từ Phú Quý dẫn theo Đại Ngưu, Tam Cẩu và Tứ Vân đứng bên cạnh giám sát.

Vì giá dược liệu đắt, họ phải trông chừng, đề phòng những người làm việc kia giấu riêng, hoặc là thương gia cố tình đếm sai số lượng.

Việc này rất cần thiết. Vô gian bất thương, để chiếm chút lợi nhỏ, các thương gia thu mua thường làm như vậy.

Bận rộn cả một ngày, tổng cộng mười bốn mẫu dược liệu đã được thu hoạch sạch sẽ, chất đầy mấy chiếc xe ngựa.

Thương gia thu mua bắt đầu kiểm kê tính sổ.

Vì quận Vân Biên có chiến sự, giá của hầu hết các loại dược liệu đều tăng, bao gồm cả Khô Diệp Ô và Thiết Căn Thảo.

“Khô Diệp Ô phẩm tướng hoàn hảo, một cây 550 văn. Tổng cộng 35 bó, một bó 80 cây, là…”

Kế toán ở bên cạnh gảy bàn tính, nói: “2600 cây, là 1430 lượng.”

“Không đúng!”

Giọng nói trong trẻo của thiếu niên vang lên, là Từ Hiếu Vân: “35 bó, một bó 80 cây, là 2800 cây, tổng cộng 1540 lượng.”

Kế toán vội vàng tính lại một lần nữa: “Đúng đúng đúng, là ta vừa rồi tính sai.”

Rốt cuộc là tính sai hay cố ý, trong lòng họ đều rõ.

Người nhà họ Từ phản ứng lại, sắc mặt không tốt, đặc biệt là Từ Hiếu Cẩu: “Ngươi tính lại cho kỹ vào, tính sai nữa cẩn thận cái đầu của ngươi đấy.”

“Vâng vâng…”

Trán của kế toán vã mồ hôi.

Từ Phú Quý thầm nghĩ, thương gia chính là thích bắt nạt những nông dân thật thà không biết tính toán, sau đó kinh ngạc liếc nhìn Từ Hiếu Vân. Hắn vừa rồi còn chưa phản ứng kịp, nhi tử Từ Hiếu Vân đã tính ra rồi.

“Khô Diệp Ô phẩm tướng kém hơn một chút, một cây 400 văn, tổng cộng 8 bó, một bó 80 cây, là…”

Sau chuyện vừa rồi, kế toán không dám tính sai nữa, báo ra con số chính xác: “640 cây, 256 lượng bạc.”

“Còn có Thiết Căn Thảo, một cây 180 văn, tổng cộng 42 bó, một bó 30 cây, tổng cộng 1260 cây, 226 lượng lẻ 800 văn, làm tròn thành 227 lượng.”

Sáu mẫu Thiết Căn Thảo, giá cả thua xa Khô Diệp Ô mười lăm năm tuổi kia.

“Tổng cộng 2023 lượng.”

Từ Hiếu Vân buột miệng nói.

Cùng lúc đó kế toán cũng tính ra kết quả, gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Sau khi xác nhận không có sai sót, thương gia đưa cho Từ Phú Quý một tờ ngân phiếu một nghìn lượng, hai tờ ngân phiếu năm trăm lượng, lại đưa thêm 23 lượng bạc.

Giao dịch thành công, đôi bên cùng vui.

Sau khi đoàn xe của thương gia rời đi, mọi người nhà họ Từ trở về nhà, ai nấy đều vui mừng hớn hở.

“Phụ thân, nhà ta có tiền rồi, hai nghìn lượng bạc đó!”

“Phụ thân, có thể cho ta xem ngân phiếu không, ta còn chưa từng thấy bao giờ.”

“……”

Đối mặt với sự phấn khích của đám trẻ, Từ Phú Quý cũng kích động không kém, nhưng hắn vẫn cố kìm nén cảm xúc của mình: “Tất cả bình tĩnh nào, mới có bao nhiêu bạc đâu. Cần kiệm tiết kiệm mới giữ được tiền, nếu không bao nhiêu bạc cũng sẽ tiêu hết.

Các ngươi có biết gia gia của các ngươi không? Từ gia chúng ta trước đây là địa chủ, chính là bị gia gia của các ngươi phá sạch đó.”

“Biết rồi biết rồi, phụ thân đã nói không biết bao nhiêu lần rồi.”

“Biết là tốt rồi.”

Từ Phú Quý cho đám trẻ “thưởng thức” một chút tờ ngân phiếu một nghìn lượng, sau đó lập tức mang về phòng ngủ cất kỹ.

Số tiền này tuy nhiều, nhưng là đổi lại từ mười bốn mẫu dược liệu. Đặc biệt là tám mẫu Khô Diệp Ô kia, đã trồng mười sáu năm, còn lớn tuổi hơn cả Từ Hiếu Cẩu.

Sau này Từ gia còn rất nhiều nơi cần dùng đến tiền, ví dụ như Từ Hiếu Ngưu, Từ Hiếu Cẩu đều đã đến tuổi thành thân, bàn chuyện cưới hỏi là một khoản chi không nhỏ.

Còn có ngôi nhà cũ này của Từ gia cũng đã nhiều năm, Từ Phú Quý dự định tu sửa lại, sắm thêm ít đồ đạc.