TRUYỆN FULL

[Dịch] Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Chương 28: Thiên kim tiểu thư

Lưu Diệu Tông mơ màng bị nha hoàn gọi dậy, được hầu hạ thong thả mặc y phục, rửa mặt.

Sau đó bước ra ngoài đại trạch.

Hắn nghe nha hoàn nói có người bắt được một bọn dân chạy nạn gì đó, bèn đi ra cửa, thấy dân thôn đang vây quanh một nhóm người lạ.

“Lưu lão gia đến rồi!”

“Lưu lão gia sáng an.”

Dân thôn đứng xem náo nhiệt thấy Lưu Diệu Tông thì nhao nhao chào hỏi.

Từ Phú Quý cuối cùng cũng đợi được hắn, bước lên phía trước: “Lưu lão gia, bọn dân chạy nạn này đêm qua đã trộm dược liệu nhà ta, bị chúng ta bắt được…”

Về bọn dân chạy nạn ở Bách Hác Thôn, Lưu Diệu Tông biết rõ, chỉ không ngờ chúng lại to gan đến vậy, ngay cả thuốc mê cũng dùng đến.

“Đã bị bắt quả tang thì không có gì để chối cãi. Cứ giam vào nhà ta trước, ta sẽ viết thư cho Diệu Tổ, bảo nó đến bắt hết người đi.”

Em trai ruột của Lưu Diệu Tông là Lưu Diệu Tổ, một võ giả Tiên Thiên, hiện là huyện úy của huyện Đồng Cổ, chuyên quản lý trị an và quân sự của huyện.

Lưu Diệu Tông giao đám dân chạy nạn này cho em trai mình, cũng coi như một phần công trạng.

Hắn nói xong, liền ra lệnh cho gia đinh nhà họ Lưu nhốt toàn bộ hơn hai mươi người vào một căn phòng trong ngoại viện.

Giải quyết xong chuyện này, hắn nói với dân thôn: “Gần đây trong thôn có nhiều dân chạy nạn, mọi người hãy nâng cao cảnh giác, ban đêm đóng chặt cửa nẻo để phòng trộm cướp. Ta sẽ sắp xếp thêm hai người đi tuần gõ mõ ban đêm.”

Đối với “dân chạy nạn”, trong thôn cũng chẳng có biện pháp nào hữu hiệu. Muốn giải quyết chuyện này, chỉ có thể dựa vào quan phủ.

Đám người vây quanh nhà họ Lưu dần dần giải tán.

Từ Phú Quý phải đến huyện thành tìm hiệu thuốc thu mua dược liệu, còn Từ Hiếu Ngưu và Từ Hiếu Cẩu thì trở về nhà.

————

Lưu Diệu Tông quay trở lại nội viện, thấy một nữ tử có dáng người yêu kiều, trên mặt lập tức tươi cười: “Tô tiểu thư tỉnh giấc sớm vậy?”

Nữ tử trước mặt hắn chính là Tô Cẩm Thư.

Tô Cẩm Thư cúi đầu hành lễ: “Lưu lão gia sáng an, ta đã tỉnh được một lúc rồi, đang chuẩn bị đi rửa mặt.”

“Được, được, nàng cứ đi rửa mặt trước đi, ta bảo nha hoàn chuẩn bị điểm tâm sáng.”

Lưu Diệu Tông cười híp mắt, trong lòng thầm cảm thán sao trên đời lại có nữ tử hoàn mỹ đến thế, ngay cả buổi sáng không trang điểm mà vẫn xinh đẹp động lòng người.

Một lát sau, Tô Cẩm Thư sau khi rửa mặt xong liền đến sảnh đường.

“Tô tiểu thư mời ngồi.”

Lưu Diệu Tông phong thái nho nhã, làm một động tác mời ngồi.

“Đa tạ Lưu lão gia.”

Tô Cẩm Thư mỉm cười gật đầu, trong ánh mắt chỉ có sự lễ phép, cung kính và một tia lạnh nhạt, không hề có chút ý quyến rũ nào.

Sự lạnh nhạt ấy ngược lại càng khơi dậy lòng chiếm hữu của Lưu Diệu Tông.

“Đêm qua nàng ngủ có ngon không? Ở đây có quen không?”

Hắn ân cần hỏi han, quan tâm đối phương.

Hôm kia, hắn tình cờ gặp Tô Cẩm Thư bên ngoài đại trạch của nhà họ Lưu. Chỉ một cái nhìn, hắn đã kinh ngạc như gặp được tiên nữ.

Thế là hắn mời Tô Cẩm Thư vào nhà, sau một hồi trò chuyện, hắn đã biết được thân thế của nàng:

Nữ nhi của một đại thương nhân buôn trà ở huyện Lam Đình, quận Vân Biên, có một vị huynh trưởng, đã định sẵn hôn sự với một vị công tử con nhà quan. Nào ngờ gặp phải chiến loạn, người nhà chết không ít, trên đường chạy nạn còn bị lạc mất người thân, chỉ còn lại một mình nàng.

Tô Cẩm Thư không chốn dung thân, Lưu Diệu Tông liền giữ nàng lại Lưu gia, đối đãi vô cùng chu đáo, còn cho cả y phục mới.

————

“Đa tạ Lưu lão gia quan tâm, đêm qua ta lại mơ thấy phụ thân, mẫu thân và ca ca, giật mình tỉnh giấc mấy lần. Phụ mẫu ta đã qua đời, không biết ca ca có còn sống không”

Tô Cẩm Thư nói rồi cúi đầu, hai hàng lệ lăn dài trên má.

Lưu Diệu Tông nhìn thấy mà đau lòng, vội nói: “Là do ta chiêu đãi Tô tiểu thư không chu đáo, nhà ta điều kiện đơn sơ, không bì được với phủ của tiểu thư.”

Hắn thầm nghĩ, không thể nhắc lại chuyện buồn trong quá khứ của Tô Cẩm Thư nữa, nếu không sẽ lại khiến mỹ nhân rơi lệ.

“Lưu lão gia đừng nói vậy, so với những ngày ăn gió nằm sương, được ở tại phủ của ngài đã là thoải mái lắm rồi.”

“…”

Trò chuyện thêm vài câu, Lưu Diệu Tông đột nhiên hỏi: “Vậy Tô tiểu thư, sau này nàng có dự định gì không?”

Tô Cẩm Thư lộ vẻ u sầu: “Haiz, đành tới đâu hay tới đó vậy. Ta vốn đã có hôn ước, nhưng với tình hình hiện tại, e rằng vị hôn phu của ta cũng… sống chết khó lường. Dù có tìm được, cũng là chuyện của nhiều năm sau.

Ta và vị hôn phu chưa gặp nhau mấy lần, không có tình nghĩa phu thê. Ta chỉ là một nữ tử không chốn nương tựa, đành phải tìm một tấm chồng tốt để nương tựa mà thôi.

Lưu lão gia là người có đức cao vọng trọng ở đây, liệu có thể giúp ta tìm một mối nào đáng tin cậy không?”

“Tô tiểu thư xuất thân từ gia đình phú quý, trong thôn chúng ta làm gì có ai xứng với nàng.”

Lưu Diệu Tông nghe Tô Cẩm Thư muốn “gả cho người ta”, trong lòng mừng thầm.

“Đâu có, ta bây giờ chỉ là một kẻ đáng thương không chốn dung thân, không dám trèo cao, chỉ mong người ta không chê ta không có nhà mẹ đẻ để dựa vào là tốt rồi.”

“Nàng vừa xinh đẹp hiền thục, lại hiểu lễ nghĩa, nhà nào lại nỡ chê nàng chứ.”

Lưu Diệu Tông càng nhìn Tô Cẩm Thư càng say mê, nhất thời thất thần, đến khi hoàn hồn lại mới nhận ra mình thất thố, vội ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, ta sẽ giúp nàng hỏi thăm. Ta đang định viết một bức thư, có thể phiền nàng chắp bút thay ta được không?”

“Đương nhiên rồi.”

Hai người cùng đến thư phòng.

Tô Cẩm Thư đưa bàn tay trắng nõn, thon dài ra, cầm lấy bút lông, giúp Lưu Diệu Tông viết thư.

Lưu Diệu Tông đọc, Tô Cẩm Thư viết, nội dung chính là chuyện về đám dân chạy nạn lúc nãy.

Nét chữ của Tô Cẩm Thư vô cùng xinh đẹp, khiến Lưu Diệu Tông càng cảm thấy nàng thật hoàn mỹ, trái tim đã nguội lạnh mấy năm nay lại bắt đầu xao động.

————

Tất cả đều do Tô Cẩm Thư diễn kịch mà thôi.

Ả rất biết cách nắm bắt tâm tư của đàn ông, đối phó với loại địa chủ như Lưu Diệu Tông, đương nhiên phải khác với cách đối phó với gã trai quê mùa không biết sự đời như Từ Hiếu Ngưu.

Sắc dụ đối với loại đàn ông này không có tác dụng, ngược lại còn phản tác dụng.

Bởi vì ả không phải muốn quyến rũ Lưu Diệu Tông, mà là muốn leo lên, trở thành chính thê!

Ả càng tỏ ra lạnh nhạt, càng tỏ ra cao quý, càng khiến Lưu Diệu Tông trong lòng ngứa ngáy không yên, càng cảm thấy đời này không thể không có ả.

Ả đã tìm hiểu từ trước, Lưu Diệu Tông không phải kẻ kế thừa gia nghiệp địa chủ, vốn dĩ nhà họ Lưu chỉ là một phú hộ trong thôn, nhờ hai huynh đệ Lưu Diệu Tông và Lưu Diệu Tổ gây dựng cơ nghiệp, mới trở thành đại địa chủ như ngày nay.

Vì vậy, Lưu Diệu Tông chắc chắn không thường xuyên lui tới những nơi như thanh lâu kỹ viện.

Thê tử của Lưu Diệu Tông đã qua đời mấy năm trước, hắn cũng không nạp thiếp.

Điều này đã cho Tô Cẩm Thư một cơ hội, ả không muốn làm thiếp của người khác. Địa vị của thiếp thất rất thấp kém, chẳng khác nào một món đồ chơi.

Tô Cẩm Thư nắm chặt cơ hội khó có được này, đã quan sát gần nhà họ Lưu hai ngày, cuối cùng mới tìm được cơ hội để được Lưu Diệu Tông “tình cờ” gặp mặt.

Kế hoạch tinh vi của ả không chỉ dừng lại ở đó.

Thân phận “Tô Cẩm Thư” này là thật, nàng ta đúng là nữ nhi của đại thương nhân buôn trà ở huyện Lam Đình, cũng đúng là có một vị hôn phu. Tất cả những gì ả nói đều có thể tra ra được.

Nhưng, ả không phải là Tô Cẩm Thư.

Vị hôn phu của Tô Cẩm Thư chính là khách quen của ả khi còn ở thanh lâu, vô cùng quen thuộc.

Thế là ả dùng kế mận thay đào, mượn danh phận của Tô Cẩm Thư. Cách xa ngàn dặm, huyện Lam Đình cũng không còn nữa, sẽ không ai biết được.

Cứ theo đà này, kế hoạch của Tô Cẩm Thư đã rất thành công.

Chỉ cần ả và Lưu Diệu Tông ở bên nhau thêm một thời gian, Lưu Diệu Tông tự nhiên sẽ ngỏ lời cưới ả làm vợ.

Với thân phận như của ả, là thiên kim tiểu thư mà thời trẻ Lưu Diệu Tông có mơ cũng không dám với tới.

Đừng nói là thời trẻ, cho dù với thân phận địa chủ hiện tại của Lưu Diệu Tông, muốn cưới được nữ nhi của một đại thương nhân buôn trà cũng rất khó. Theo như lời Tô Cẩm Thư miêu tả, tài sản của nhà nàng gấp hơn mười lần nhà họ Lưu.

Lưu Diệu Tông có thể cưới được ả, chính là “giấc mộng trở thành sự thật”.