TRUYỆN FULL

[Dịch] Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Chương 17: Năm năm

Năm năm sau.

Mùa hạ.

Từ Hiếu Ngưu mười tám tuổi đang lao tác ngoài đồng, hắn cởi trần, để lộ thân hình màu đồng rắn chắc, mồ hôi chảy dọc theo những thớ cơ như tạc tượng, thấm ướt cả cạp quần.

Cái cuốc trong tay hắn vung lên hạ xuống, tốc độ làm việc cực nhanh.

Chỉ nửa buổi, một mẫu cỏ dại đã được cuốc sạch, hắn chẳng hề thấy mệt, dự định trước khi trời tối sẽ xử lý xong toàn bộ cỏ dại ở mấy mẫu lê viên còn lại.

Mảnh ruộng hắn đang làm không phải là tám mươi mẫu đất của nhà họ Từ, mà là ruộng hắn thuê của Lưu đại hộ.

Khi huynh muội trong nhà dần lớn, nhà có dư lao động, để kiếm thêm chút tiền, đầu xuân năm ngoái Từ Hiếu Ngưu đã thuê ba mươi mẫu ruộng của Lưu đại hộ, tiền thuê mỗi năm là hai mươi lạng.

Ba mươi mẫu ruộng, trong đó mười tám mẫu là vườn lê, mười hai mẫu trồng lúa mì.

Tiền thuê ruộng cộng với thuế ruộng mỗi năm là năm mươi lạng bạc, với bản lĩnh của Từ Hiếu Ngưu, một năm lao tác có thể kiếm được sáu, bảy mươi lạng bạc.

“Đại Ngưu, Đại Ngưu”

Giọng nữ trong trẻo từ xa vọng lại.

Từ Hiếu Ngưu quay đầu, thấy một thiếu nữ xinh đẹp đang đứng ở đầu bờ ruộng vẫy tay gọi hắn. Trần Tú Liên, cô nương cùng thôn, nhỏ hơn hắn một tuổi.

“Ta đến đây.”

Hắn đáp một tiếng, đặt cuốc xuống, mặc chiếc áo vải thô treo trên cành cây vào. Chiếc áo ướt đẫm đã được phơi nửa ngày, sớm đã khô cong.

“Làm việc cả buổi chiều, chắc ngươi khát rồi. Cho ngươi nước này.”

Trần Tú Liên mỉm cười, đưa túi nước trong tay qua.

“Đa tạ.”

Từ Hiếu Ngưu thuận tay nhận lấy túi nước, mở nút, ngửa đầu uống ừng ực mấy ngụm lớn. Nước có pha mật ong, ngọt lịm.

“Ta còn mang bánh hoa hòe cho ngươi nữa.”

Trần Tú Liên vừa nói, vừa lấy từ trong túi ra một miếng bánh được gói trong khăn tay. Ả nhẹ nhàng mở khăn, đưa đến trước mặt Từ Hiếu Ngưu.

“Cái này… hay là thôi đi.”

Từ Hiếu Ngưu không dám ăn. Lần trước hắn ăn một miếng bánh ngọt chiên của Trần Tú Liên, đã bị Trần đại bá đuổi ra tận ruộng mắng suốt ba ngày.

“Đây là ta tự tay làm, bảo ngươi ăn thì cứ ăn đi. Ta chắc chắn sẽ không nói cho phụ thân ta biết đâu.”

Nói rồi Trần Tú Liên dùng ngón tay cầm bánh hoa hòe nhét vào miệng Từ Hiếu Ngưu.

Từ Hiếu Ngưu vội đưa tay nhận lấy, cho bánh vào miệng cắn.

Miếng bánh giòn tan trong miệng, vị ngọt lan tỏa khắp khoang miệng, xen lẫn hương hoa thoang thoảng.

Trần Tú Liên chớp đôi mắt to long lanh: “Ngon không?”

“Ngon, ngon lắm.”

Từ Hiếu Ngưu miệng vẫn còn bánh, gật đầu lia lịa.

“Ngon đến mức nào?”

“…”

Từ Hiếu Ngưu vốn không giỏi ăn nói bị câu hỏi này làm khó, hắn nuốt bánh xuống, vắt óc miêu tả: “Ngon như bánh mẫu thân ta làm.”

“Ý ngươi là ta giống mẫu thân ngươi sao? Hừ, không thèm để ý đến ngươi nữa.”

Trần Tú Liên quay người, bước chân thoăn thoắt rời đi.

Người trong thôn đều nói Từ gia tam cẩu là hảo nam nhi trăm người có một, nhưng ả lại chỉ thích kiểu người như Từ Hiếu Ngưu. Thật ra, ả chỉ thích nhìn dáng vẻ ngây ngô của hắn.

Từ Hiếu Ngưu không đoán được tâm tư của nữ nhi, nhìn bóng lưng ả đi xa mới phát hiện ả đã quên túi nước.

“Thôi đành ngày mai trả lại cho nàng vậy.”

Hắn biết ngày mai Trần Tú Liên sẽ lại đến, bèn quay đầu tiếp tục làm việc đồng.

————

Trần Tú Liên về đến nhà, từ xa đã thấy bóng người đứng ở cửa, trong lòng thầm kêu không hay.

Ả chỉ đành giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“Phụ thân, người đứng đây làm gì vậy?”

Trần Ba Kim, phụ thân của Trần Tú Liên, lão có cái đầu trọc lóc bóng loáng, mặt đầy thịt ngang và rỗ, hai mắt lồi như mắt ếch, môi thì dày như lạp xưởng, tướng mạo vô cùng xấu xí.

Trẻ con trong thôn đặt cho lão biệt danh là “Trần Bát Quái”, nói lão là đồ xấu xí.

Lão lạnh mặt, kết hợp với dung mạo của lão càng thêm đáng sợ: “Lại đi tìm Từ đại ngưu rồi à?”

“Không có…”

Trần Tú Liên lí nhí.

“Ta đã thấy tận mắt! Nói bao nhiêu lần mà ngươi không nghe, có còn xem ta là phụ thân của ngươi nữa không!”

Trần Ba Kim đẩy nữ nhi vào sân, hét vào mặt người đàn bà trong sân: “Mẹ nó đâu, nhốt nó lại cho ta, ta không tin là không trị được nó nữa rồi.”

“Có đến mức đó không.”

Mẫu thân của Trần Tú Liên lẩm bẩm.

“Sao lại không đến mức đó? Không quản nữa thì nó bị người ta lừa đi mất! Chẳng phải tại cái bụng của bà không ra gì sao, nếu bà sinh cho ta một đứa nam nhi, thì còn có chuyện này không?…”

Trần Ba Kim chửi bới không ngớt, chửi sang cả mẫu thân của Tú Liên, nhất thời nước bọt bay tứ tung.

Mẫu thân của ả thấy lửa cháy sang mình, vội vàng kéo Trần Tú Liên vào nhà.

Nói đi cũng phải nói lại, Trần Ba Kim không đồng ý cho Trần Tú Liên và Từ Hiếu Ngưu qua lại, không phải vì lão không hài lòng về Từ Hiếu Ngưu.

Thuở thiếu thời, Trần Ba Kim chỉ có mười mẫu ruộng bạc màu, so với những tá điền thì điều kiện cũng coi là khá, nhưng lão trời sinh xấu xí, không cưới được vợ.

Vì thế lão đã lên thành phấn đấu hai mươi năm, đến hơn ba mươi tuổi mới về làng tậu thêm hai mươi mẫu ruộng.

Nhờ có ba mươi mẫu ruộng trong nhà, lão mới cưới được vợ.

Không ngờ sau khi kết hôn, bụng vợ mãi không có động tĩnh, khó khăn lắm mới mang thai được một lần, lại là nữ nhi.

Vài năm sau lại mang thai, vẫn là nữ nhi.

Lúc đó Trần Ba Kim đã ngoài bốn mươi, sau đó dù có cố gắng thế nào cũng không có thai nữa, đành phải từ bỏ.

Có hai nữ nhi, lão đành phải chiêu tế, đại nữ nhi gặp được một lang quân như ý, nhưng chuyện ở rể không bàn bạc thành công, nàng nhất quyết đòi gả đi. May mà còn có nhị nữ nhi.

Bất hạnh thay, đại nữ nhi của lão lúc sinh con đầu lòng bị khó sinh qua đời, cả mẹ lẫn con đều không giữ được.

Chỉ còn lại một nữ nhi, lão nhất định phải tìm con rể ở rể.

Ban đầu Trần Tú Liên và Từ Hiếu Ngưu phải lòng nhau, Trần Ba Kim rất vui, dù sao nhà họ Từ cũng có bốn người con trai, đến nhà lão ở rể là quá hợp lý.

Nhưng khi Trần Ba Kim nói chuyện với Từ Phú Quý, nhà họ Từ thẳng thừng từ chối, không cho cả cơ hội thương lượng.

Trần Ba Kim rất tức giận, rất tuyệt vọng, lão vất vả cả đời mới gầy dựng được ba mươi mẫu ruộng, nếu gả nữ nhi cho nhà họ Từ, chẳng phải là bị nhà họ Từ chiếm hết gia sản hay sao?

————

Chạng vạng, lâm trường đầu thôn.

Đỗ Hải không có ở đây, con trai cả của gã là Đỗ Dũng thay mặt quản giáo.

Mấy năm nay, số học trò luyện võ đã có vài người rời đi, lại có thêm nhiều đứa trẻ mới đến, tổng cộng có mười bảy, mười tám người.

Họ luyện tập mấy lượt «Hùng Hổ Thể Thuật» rồi dừng lại.

“Sư phụ không có ở đây, hôm nay chúng ta luyện gì?”

“Hay là tỷ thí đi? Lần tỷ thí trước cũng đã một tháng rồi.”

“Được, mấy hôm trước ta đã đả thông Nhâm Đốc nhị mạch, Trụ công tầng một sắp luyện thành rồi.”

“…”

Đỗ Hải quản giáo họ rất nghiêm khắc, nhưng khi gã không có ở đây thì họ lại thả lỏng hơn nhiều.

Đỗ Dũng cũng không lớn hơn họ bao nhiêu tuổi, nên chơi đùa rất hòa đồng. Hắn tiện tay nhặt một cành cây, vẽ một vòng tròn trên mặt đất.

Vòng tròn có đường kính gần hai trượng.

“Dũng ca, vòng tỷ thí này có phải vẽ hơi lớn không?”

Bình thường khi Đỗ Hải cho họ tỷ thí, vòng tròn vẽ ra cũng chỉ có đường kính một trượng.

“Ta cố ý đấy, vòng lớn một chút mới dễ thi triển.”

Đỗ Dũng nói xong liếc mắt nhìn Từ Hiếu Cẩu, lần tỷ thí trước hắn đã thua Từ Hiếu Cẩu, trong lòng không phục.

Xét về tuổi tác, hắn lớn hơn Từ Hiếu Cẩu ba tuổi. Xét về tiến độ Trụ công, hắn cũng mạnh hơn Từ Hiếu Cẩu một chút. Sao có thể thua được?

Lần này hắn cố ý vẽ vòng tròn lớn, mức độ kịch liệt của cuộc tỷ thí sẽ tăng lên. Nếu không chỉ cần hơi sơ sẩy một chút là đã ra ngoài vòng.

“Dũng ca và Cẩu ca đấu trước đi.”

Trong tiếng reo hò của đám trẻ, Đỗ Dũng bước vào vòng tỷ thí, nhìn thẳng vào Từ Hiếu Cẩu.

Từ Hiếu Cẩu biết rõ ý đồ của Đỗ Dũng, mỉm cười bước vào vòng, chắp tay hành lễ: “Dũng ca, vậy ta đắc tội.”

Đỗ Dũng cũng chắp tay đáp lễ: “Gia phụ thường dạy, phải dốc toàn lực.”