TRUYỆN FULL

[Dịch] Từ Gia Tộc Bảo Thụ Cẩu Thành Vạn Cổ Thế Gia

Chương 252: Đứa trẻ tinh quái (1)

Vài ngày sau.

Từ Lễ Giáp mười một tuổi dẫn theo tam đệ Từ Lễ Bính chơi đùa trước cửa, bên cạnh có nha hoàn trông nom.

Lúc này, Từ Phú Quý đến.

Hắn vận y phục vải thô màu trơn, trông chẳng khác gì người thường.

Hắn đến để thu khí tức hậu duệ của Từ Lễ Bính.

Nha hoàn trông nom Từ Lễ Bính là người mới đến, không nhận ra Từ Phú Quý, thấy hắn đi thẳng về phía Từ Lễ Bính, vội vàng ngăn lại: “Xin dừng bước, ngươi là ai?”

“Ta?”

Từ Phú Quý dở khóc dở cười, hắn không thường xuyên lộ diện, đến cả nha hoàn mới cũng không nhận ra hắn nữa rồi?

Từ Lễ Giáp nghe tiếng nhìn lại, thấy Từ Phú Quý, vội vàng gọi: “Thái gia gia”

Nghe thấy tiếng “Thái gia gia” này, nha hoàn sợ hãi liên tục lùi lại, cúi đầu khom lưng: “Nô tỳ không nhận ra lão gia, nô tỳ có tội.”

Trong Từ gia, người được Từ Lễ Giáp gọi là “Thái gia gia”, ngoài Từ Phú Quý ra còn có thể là ai?

Từ Phú Quý không để ý phất tay: “Người không biết không có tội, ngươi lui xuống đi, ta đến thăm chắt của ta.”

“Vâng.”

Nha hoàn đáp lời, lui về phía xa.

Ả kinh ngạc vì Từ Phú Quý trông sao mà trẻ thế, chỉ chừng năm sáu mươi tuổi mà thôi.

Theo tuổi tác mà tính, Từ Phú Quý hẳn đã tám mươi rồi.

Nhưng ả chợt nhớ đến Từ gia lão phu nhân Giai Trân mà ả từng gặp, trông vẫn như thiếu phụ. Ả nghe nói là nhờ Tiên nhân Linh Đan quý giá mà giữ được dung nhan trẻ đẹp.

Chắc hẳn Từ Phú Quý cũng đã dùng qua linh đan tương tự.

————

Từ Phú Quý bế Từ Lễ Bính lên: “Lễ Bính, có nhận ra thái gia gia không?”

Lễ Bính vừa tròn ba tuổi mở to đôi mắt, hiếu kỳ nhìn Từ Phú Quý.

Bên cạnh, Lễ Giáp nói với nó: “Tam đệ, đây là thái gia gia đó, mau chào đi.”

“Thái… thái gia gia.”

Lễ Bính gọi bằng giọng non nớt.

Từ Phú Quý đưa tay xoa đầu nhỏ của nó, nhân cơ hội hấp thu khí tức huyết mạch của nó: “Chắt của Từ Phú Quý ta, Từ Lễ Bính, đã tròn ba tuổi. Nguyện cho nó bình an trưởng thành, vạn sự thuận lợi…”

Một luồng khí tức vô hình xuyên qua cơ thể Từ Phú Quý, tiến vào không gian nội thể, tư dưỡng Gia tộc Bảo Thụ.

Từ Phú Quý nội thị không gian nội thể, thấy sau cành của Trung Nhất lại phân ra một cành mới.

Đây là đứa con thứ ba của Từ Trung Nhất.

Cùng lúc đó, Quán Đỉnh Linh Quả và Trường Sinh Linh Quả đều được tư dưỡng.

Trường Sinh Linh Quả liền phát sinh biến hóa, tức thì lớn thêm một vòng.

【Trường Sinh Linh Quả: Dùng bên cạnh Bảo Thụ, có thể diên thọ hai mươi năm.】

【Sau khi được tám vị hậu duệ của chi này tư dưỡng bằng huyết mạch, có thể thăng cấp thành Trường Sinh Linh Quả “bốn mươi năm”.】

Trường Sinh Linh Quả vốn diên thọ mười năm, sau khi được bốn hậu duệ của Từ Hiếu An là Lễ Giáp, Lễ Ất, Lễ Kiệt, Lễ Bính tư dưỡng bằng huyết mạch, đã thăng cấp thành Trường Sinh Linh Quả diên thọ hai mươi năm.

Từ Phú Quý vốn cho rằng đây đã là cực hạn, không ngờ còn có thể thăng cấp.

“Hậu bối của lão ngũ nhân đinh hưng vượng, con cháu đầy đàn, chẳng bao lâu nữa sẽ lại thăng cấp.”

Trường Sinh Linh Quả bốn mươi năm, có thể giúp Từ Phú Quý diên thọ đến một trăm sáu bảy mươi tuổi.

“Nào, để thái gia gia biến một trò ảo thuật cho các ngươi xem.”

Từ Phú Quý bế Lễ Bính, bên cạnh chỉ có Lễ Giáp, hắn chỉ vào một cây cỏ nhỏ trên mặt đất, ra vẻ nghiêm túc niệm một đoạn chú ngữ khó hiểu: “Ma mi ca đa Biến!”

Hắn đưa tay chỉ, cây cỏ nhỏ kia liền từ không mà sinh trưởng, nở ra một đóa hoa vàng.

Lễ Giáp nhìn đến ngây người: “Thái gia gia, người thật sự biết biến trò ảo thuật sao? Có thể dạy ta không, ta muốn học.”

“Hắc hắc, đợi ngươi lớn rồi thái gia gia sẽ dạy ngươi.”

Từ Phú Quý chơi đùa với hai đứa bé một lúc lâu, sau đó rời đi.

Mỗi lần hắn tu hành đều cần vài ngày, lúc rảnh rỗi liền đi khắp Bách Hác Sơn quan sát, xem xét tình hình các gia đình.

Trải qua nhiều năm khai phá, khu vực bên ngoài Bách Hác Sơn đã khai khẩn được vạn mẫu ruộng bậc thang.

Giờ đây, mọi thứ ở Bách Hác Sơn đều đâu vào đấy.

“Bùm~!”

Từ Phú Quý nghe thấy một tiếng nổ lớn không xa.

Hắn theo tiếng nhìn lại, tầm mắt xuyên qua mấy trăm mét, thấy tiếng nổ phát ra từ một nhà xí bên đường.

Hắn thấy mấy đứa trẻ đang trốn trong bóng tối cười trộm không xa.

Một trong số đó là con trai của Trung Hoài: Từ Lễ Uyên mười tuổi.

“Lại là tiểu tử này, thật là nghịch ngợm.”

Từ Phú Quý thấy một nam nhân toàn thân dính đầy chất bẩn, mặt mày đen sạm bước ra khỏi nhà xí, miệng lớn tiếng la lối: “Đứa nhóc thất đức nào ném pháo tép vào hố xí vậy? Đừng để ta tóm được, không thì đánh nát mông ngươi!”

Từ Lễ Uyên cùng mấy người bạn, cười đến mức ngả nghiêng.

Về tính cách tinh nghịch, thích gây rối của thằng bé, Từ Phú Quý đã từng nghe qua.

Hắn không tiến lên quản giáo, loại tật xấu nhỏ này nên để phụ thân của nó tự mình quản.

Sau đó, Từ Phú Quý đi về phía chỗ ở của Từ Trung Sao.

————

Từ Trung Sao năm kia đã viết xong mười vạn lượt [Bách Tự Văn], bị giam cầm ròng rã hơn ba năm.

Sau khi được thả ra, hắn đã thành thật hơn nhiều.

Giờ đây, hắn cả ngày ở nhà, trông nom nam nhi Từ Lễ Kính.

“Trung Sao, ta đến thăm Lễ Kính.”

Từ Phú Quý đến, quan sát Từ Lễ Kính đang tập đi.

“Thái gia gia”

Từ Lễ Kính gọi, bước về phía Từ Phú Quý.

Trong số hậu duệ đời chữ “Lễ”, Từ Phú Quý quan tâm nhất là Từ Lễ Kính bị mù, bởi vậy thường xuyên đến thăm.