Đại điện gia tộc Lam gia.
Nghiêm Dịch Cẩn ngồi chễm chệ trên chủ vị, nơi vốn dĩ nên là chỗ của tộc trưởng Lam gia.
Bên dưới, Lam Xuyên Dận khoanh tay đứng thẳng, những người khác đều đã lui ra.
“Trận Khóa của Tụ Linh đại trận trên Thanh Khâu Sơn, hẳn là ở trên người ngươi nhỉ?”
Nghiêm Dịch Cẩn đi thẳng vào vấn đề, hắn không cần phải khách sáo với một tu sĩ Luyện Khí.
Trận Khóa?
Lam Xuyên Dận ngẩn người một lát, gật đầu đáp phải.
“Lấy ra cho ta xem.” Giọng điệu của Nghiêm Dịch Cẩn mang theo uy nghiêm không cho phép cự tuyệt.
Lam Xuyên Dận trong lòng rất khó chịu, nhưng vẫn lấy ra Trận Khóa của Tụ Linh đại trận.
Viên châu bảo ngọc lớn bằng nắm tay được hắn nâng trong lòng bàn tay, bảo ngọc trong suốt long lanh, có thể thấy bên trong hiện ra hư ảnh hai ngọn núi một cao một thấp. Chính là Thanh Khâu phong và Phường Thị sơn.
Trận Khóa của Tụ Linh đại trận nhị giai này đã bị Lam Xuyên Dận luyện hóa.
“Quả nhiên là đại trận nhị giai.”
Nghiêm Dịch Cẩn mê mẩn nhìn chằm chằm vào viên bảo ngọc Trận Khóa, trong ánh mắt hiện lên dục vọng chiếm hữu tham lam.
Tu tiên có trăm nghề, phổ biến nhất là đan, phù, khí, trận, còn lại ngự thú, linh thực, khôi lỗi đều là những kỹ nghệ ít người học.
Trong đan, phù, khí, trận, quý giá nhất chính là “pháp trận”.
Cả Viên Lê quận không có một tu sĩ nào có thể chế tạo trận bàn hay bố trí đại trận.
Tụ Linh đại trận nhị giai trên Thanh Khâu Sơn này không phải do Lam gia mua, mà là kế thừa từ gia tộc Trúc Cơ từng chiếm giữ Thanh Khâu Sơn trước đó. Tương tự, gia tộc Trúc Cơ chiếm giữ Thanh Khâu Sơn trước đó cũng kế thừa từ gia tộc đời trước nữa.
Đại trận nhị giai này đã được truyền thừa bao lâu, không ai hay biết.
Nghiêm Dịch Cẩn vô tình nghe nói giá trị của Tụ Linh đại trận nhị giai: trên mười vạn linh thạch, mà dù có đủ linh thạch cũng chưa chắc đã mua được.
Hắn đến đây với thân phận Phó tướng Quận doanh, đã dằn xuống ham muốn “giết chết Lam Xuyên Dận đoạt lấy Trận Khóa”.
“Lam gia các ngươi nay tình thế nguy cấp, ngươi ta hãy thương nghị một điều kiện, ta sẽ giúp ngươi.”
Nghiêm Dịch Cẩn đến là vì linh địa nhị giai Thanh Khâu Sơn này.
Hắn là Tiên quan Trúc Cơ đầu tiên của gia tộc, xem như đã mở ra tiền lệ cho Nghiêm gia. Song gia tộc hắn căn cơ nông cạn, hiện tại cũng chỉ chiếm giữ một linh địa nhất giai linh khí không nhiều, diện tích không lớn.
Linh địa nhị giai sẽ không tự nhiên xuất hiện, tất thảy đều có chủ. Tình cảnh hiện tại của Lam gia vừa vặn cho Nghiêm Dịch Cẩn một cơ hội.
“Nghiêm tướng quân xin cứ nói.”
Lam Xuyên Dận thầm nghĩ “quả nhiên không ai giúp đỡ vô cớ”.
“Lam gia hãy chuyển nhượng Thanh Khâu Sơn cùng Tụ Linh đại trận cho ta, toàn bộ linh thực của Lam gia các ngươi cũng phải để lại. Ta có thể cho phép các tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ của Lam gia các ngươi cư trú tại Phường Thị sơn, sống như một gia tộc Luyện Khí phụ thuộc vào gia tộc ta.
Còn có thể giữ lại hai ngàn tộc nhân phàm tục để trông coi linh điền.”
Nghiêm gia vừa mới khởi sự, chưa phát triển được bao năm, trong gia tộc tổng cộng chỉ có hơn mười tu sĩ Luyện Khí. Bởi vậy Nghiêm Dịch Cẩn không dám để toàn bộ tu sĩ Luyện Khí của Lam gia ở lại, chỉ có thể giữ lại những tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ không gây uy hiếp.
Bằng không rất có thể xảy ra tình cảnh “gia nô lấn chủ”.
“…”
Lam Xuyên Dận nghi ngờ mình đã nghe lầm, điều này thật quá mức ức hiếp Lam gia.
Nhường Thanh Khâu Sơn và Tụ Linh đại trận cho Nghiêm Dịch Cẩn, lại giao ra toàn bộ linh thực, sau đó để lại tộc nhân Luyện Khí sơ kỳ làm gia tộc phụ thuộc, hai ngàn tộc nhân phàm tục làm việc trên linh điền?
Đây là xem Lam gia như thứ gì?
Hắn vốn tưởng Nghiêm Dịch Cẩn ít nhất cũng sẽ cho hắn vài trăm linh thạch, rồi lấy điều kiện bảo vệ toàn bộ người Lam gia để đổi lấy Thanh Khâu Sơn và Tụ Linh đại trận.
————
Điều kiện Nghiêm Dịch Cẩn đưa ra quả thực quá đáng, nhưng Lam gia có lựa chọn nào sao?
Hắn là đến để chiếm tiện nghi.
Nếu không phải thân phận Tiên quan của hắn, thêm vào việc muốn danh chính ngôn thuận tiếp quản Thanh Khâu Sơn từ Lam gia, bằng không hắn đã có thể như những kiếp tu kia mà trực tiếp cướp đoạt.
Hơn nữa, hắn không thể giữ lại toàn bộ người Lam gia ở Thanh Khâu Sơn, cũng không thể bảo vệ tất cả người Lam gia, nên mới đưa ra điều kiện như vậy.
Dù điều kiện quá đáng, nhưng Lam gia ít nhất có thể vững vàng giữ lại huyết mạch gia tộc, có thể tồn tại ở Thanh Khâu Sơn với tư cách một gia tộc Luyện Khí.
Nếu không đồng ý, kết cục của Lam gia sẽ càng thê thảm hơn: tộc diệt người vong, tài nguyên tiêu tán.
“Nghiêm tướng quân, việc này trọng đại, xin cho phép ta cùng tộc nhân thương thảo.”
Lam Xuyên Dận trong lòng nảy sinh tuyệt vọng.
“Đi đi.”
Nghiêm Dịch Cẩn tùy ý phất tay, hắn không tin Lam gia còn có lựa chọn nào khác.
————
Khi Lam gia gặp phải nguy cơ sinh tử, một bên khác tại Thương Ngô Sơn, Đồng Cổ huyện, Lữ gia cũng đang trải qua thời khắc sinh tử.
Bùi Vạn Xương dẫn theo tu sĩ Bùi gia cùng đông đảo quan sai dưới trướng Sơn Lâm Giam, xông lên Thương Ngô Sơn bao vây Lữ gia Trang Viên.
Lữ gia Trang Viên rộng gần trăm mẫu, là nơi cư ngụ của hơn mười tu sĩ Luyện Khí Lữ gia và tộc nhân quan trọng, bao gồm Lữ Thanh Nham và Lữ Thanh Mão.