TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Ta Làm Ruộng Lưu Tu Tiên Quá Vững Vàng

Chương 30: Thế sự vốn vô thường, nhân tâm khó lường

“Từ đạo hữu!”

Ngoài cửa, Lâm An lại gọi một tiếng.

Thấy bên trong mãi không có động tĩnh, gã không khỏi nghi ngờ đối phương không có ở đây.

Dù sao, hôm qua rất nhiều người đã đến chợ Hồng Phong Cốc đón năm mới.

“Ai vậy?”

Lúc này, Từ Trường Thanh trên giường mới hoàn hồn, đưa tay lau đi giọt lệ nơi khóe mắt rồi mới rời giường.

Cửa “két” một tiếng rồi mở ra.

Lập tức, gió lạnh buốt tràn vào.

Là một tu sĩ, Từ Trường Thanh ngược lại không có phản ứng gì.

Tiểu gia hỏa còn đang ngái ngủ lại lạnh đến run rẩy toàn thân.

“Là ta!”

Lâm An nhất thời sáng mắt lên, vội vàng bước tới.

“Sớm vậy sao?”

Từ Trường Thanh ngẩn ra, sau đó nghiêng người nhường lối: “Vào trong rồi nói.”

Lâm An chùi sạch tuyết dưới đế giày rồi mới bước vào trong nhà.

Khi nhìn thấy có thêm một con chó vàng nhỏ, gã cũng có chút bất ngờ.

“Một mình cô đơn nên tìm một con thú cưng bầu bạn.”

Từ Trường Thanh vừa đóng cửa vừa giải thích.

Lâm An gật đầu: “Có thể hiểu được, đa số linh nông đều như vậy.”

Từ Trường Thanh rót cho đối phương một tách trà, sau đó hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”

Lâm An có vẻ khó mở lời: “Chuyện này…”

“Ngươi cứ nói thẳng đi.”

Từ Trường Thanh biết rõ, đầu năm tìm đến mình chắc chắn là có chuyện.

Lâm An lúc này mới cắn răng nói: “Ngươi cũng biết, mùa đông năm ngoái ta không gieo trồng nên linh mễ trong tay không nhiều.”

“Chuyện này vốn không có gì, nhưng ai ngờ năm nay tài nguyên lại khan hiếm đến vậy, mấy tên đệ tử thổ linh căn và thủy linh căn từng hợp tác lại càng điên cuồng thúc giục giao lương thực.”

Từ Trường Thanh lập tức hiểu ra.

Vì năm thế lực lớn đầu cơ tài nguyên nên giá cả của rất nhiều thứ đều tăng vọt.

Vốn dĩ một viên linh thạch hạ phẩm có thể mua được mười cân nhất phẩm linh mễ.

Bây giờ tỷ lệ lại mỗi ngày một khác.

Hôm qua còn là 1:7, hôm nay có thể đã là 1:6.

Còn nhị phẩm linh mễ thì càng đạt đến mức kinh người là 1:1.5.

Thậm chí còn có xu hướng giảm xuống, khiến nhiều đệ tử bình thường không mua nổi.

“Ta không có linh mễ nên chỉ có thể cầu ngươi giúp đỡ.”

Lâm An vô cùng bất đắc dĩ.

Từ Trường Thanh hơi ngạc nhiên: “Tại sao đột nhiên lại gấp gáp như vậy?”

Lâm An lập tức phẫn nộ nói: “Bọn chúng gặp may mắn ngút trời, tất cả đều trở thành đệ tử chính thức.”

“Lúc trước khi ký linh khế với hai người này, cũng có thành phần đánh cược trong đó.”

“Cược rằng một trong hai, thậm chí cả hai đều không thể trở thành đệ tử chính thức.”

“Đến lúc đó, quyền chủ động sẽ nằm trong tay mình.”

“Cho dù có một người thành công, ta cũng có thể miễn cưỡng đối phó.”

“Kết quả ai mà ngờ, đã không trở thành thì thôi, lại còn cùng nhau trở thành.”

“Mà một khi đã trở thành đệ tử chính thức, nhu cầu về linh mễ sẽ tăng lên rất nhiều.”

“Bây giờ hai người đó đã lên tiếng.”

“Nếu là nhất phẩm linh mễ, mỗi người ít nhất ba trăm cân.”

“Nếu là nhị phẩm linh mễ, mỗi người cũng phải một trăm cân.”

“Nhưng vấn đề là, mùa đông năm ngoái Lâm An ta vốn không trồng linh đạo.”

“Trong tay đừng nói là nhị phẩm linh mễ, ngay cả nhất phẩm linh mễ cũng không có nhiều.”

Từ Trường Thanh khẽ nheo mắt, trong lòng bắt đầu cân nhắc.

Thành thật mà nói, quan hệ giữa hắn và Lâm An quả thực không tệ.

Nhưng nếu thật sự lấy ra một lượng lớn linh mễ, bất kể là nhất phẩm hay nhị phẩm.

Chỉ cần tin tức này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Một kẻ đã thất bại trong kỳ khảo hạch ngoại môn hai lần liên tiếp.

Dựa vào đâu mà vừa gia nhập trung tâm linh điền đã có thể trồng ra nhiều linh mễ như vậy?

Mấu chốt là còn vào mùa đông khi sản lượng sụt giảm!

Đúng là "thăng mễ ân, đấu mễ thù".

Lâm An có lẽ còn đỡ, tâm tư không đến mức độc ác như vậy.

Nhưng Triệu Tử Nghiêu thì chắc chắn sẽ trở mặt, thậm chí còn gây chuyện.

Nếu để Trương Nhị để mắt tới, tình hình sẽ càng thêm bất lợi.

“Nếu ngươi thấy khó xử thì thôi vậy.”

Lâm An nhìn thấy hết, cũng biết vừa qua năm mới đã đến tìm người ta mượn gạo quả thực có chút quá đáng.

Từ Trường Thanh suy nghĩ một lát rồi nói: “Nói thật với ngươi, trong tay ta chỉ còn lại bốn mươi cân nhị phẩm linh mễ.”

“Vậy… có thể cho ta mượn một ít không?”

Trong mắt Lâm An ánh lên một tia hy vọng.

Ở Động Đình Tiên Tông, khế ước được xem rất trọng.

Một khi vi phạm, cho dù mình là đệ tử chính thức cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Thậm chí có khả năng bị đuổi khỏi linh điền.

“Nhiều nhất là hai mươi cân, phần còn lại ta phải dùng.”

Từ Trường Thanh cũng là nể tình đối phương đã giúp giới thiệu Trương Tố nên mới đồng ý.

“Cảm tạ ngươi nhiều lắm, ta nhất định sẽ trả lại gấp đôi!”

Lâm An kích động khôn cùng.

Từ Trường Thanh tò mò hỏi: “Nhưng cho dù đưa ngươi hai mươi cân, phần còn lại phải làm sao?”

Lâm An lập tức ủ rũ, mặt mày ủ dột đáp: “Chỉ có thể đi mượn người khác thôi.”

“Chúc ngươi may mắn.”

Từ Trường Thanh nói rồi lấy ra hai mươi cân nhị phẩm linh mễ từ trong túi trữ vật nhỏ.

“Từ đạo hữu, ân tình này ta nhất định sẽ không quên!”

Lâm An cam đoan nhiều lần rồi mới nhận lấy.

Từ Trường Thanh nghiêm túc nói: “Nếu còn có thể ở lại trung tâm linh điền, đến lúc đó ta mời ngươi uống rượu.”

Lâm An ngẩn ra, sau đó gật đầu thật mạnh: “Được!”

Sau đó, gã liền rời đi.

Từ Trường Thanh đứng ở cửa, nhìn bóng lưng có phần thảm hại của đối phương mà lẩm bẩm: “Lâm đạo hữu, tiếp theo phải xem vào tạo hóa của chính ngươi rồi.”

Đúng là lòng hại người không nên có, nhưng lòng phòng người không thể không.

Không phải hắn không muốn giúp, mà là lòng người quá phức tạp.

Nào ngờ, đến giữa trưa, lại có người tìm đến cửa.

“Từ sư huynh, lâu rồi không gặp!”

Hàn Túc, người có thổ linh căn, cười gượng.

“Sao ngươi lại đến đây?”

Từ Trường Thanh có chút kinh ngạc.

“Chẳng phải là đặc biệt đến chúc Tết sư huynh sao.”

Hàn Túc toe toét cười.

“Nếu đã chúc Tết xong rồi thì ngươi có thể về.”

Từ Trường Thanh phất tay.

“Đừng mà.”

Hàn Túc lập tức sốt ruột.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Thực ra trong lòng Từ Trường Thanh đã đoán được.

Hàn Túc cười khổ: “Muốn tìm ngài mượn chút gạo!”

Từ Trường Thanh đối với chuyện này không hề kinh ngạc, thậm chí còn dứt khoát từ chối: “Không có.”

Hàn Túc vẫn không chịu từ bỏ, mặt mày rầu rĩ nói: “Vốn dĩ ta không định đến tìm ngài, ai ngờ tên Lâm An chết tiệt kia lại không có gạo.”

Từ Trường Thanh dựa vào khung cửa, vẻ mặt có chút trêu tức nói: “Không có gạo chẳng phải rất bình thường sao, đệ tử chính thức vào mùa đông có thể không gieo trồng.”

Hàn Túc không ngờ còn có quy định này, lập tức nhíu mày: “Nhưng nay ta cũng đã trở thành đệ tử chính thức, nhu cầu về linh mễ rất lớn.”

“Ồ.”

Từ Trường Thanh chớp mắt: “Sau này phải gọi ngươi một tiếng Hàn đạo hữu rồi!”

Hàn Túc sợ đến mức vội nói: “Đừng, đừng mà… vẫn cứ gọi ta là sư đệ đi!”

Từ Trường Thanh nghe vậy cũng không trêu chọc nữa, hai tay dang ra nói: “Ta thật sự không có gạo.”

Hàn Túc thăm dò hỏi: “Trước đây ở ngoại vi, không phải sư huynh đã đồng ý để ta xới đất sao?”

Mượn được gạo là tốt nhất.

Nhưng mấu chốt của lần này lại không phải là mượn gạo.

Mà là muốn nhân cơ hội này để đề cập đến chuyện xới đất cho linh điền vào mùa xuân.

Đây chính là cơ hội để quảng bá.

Từ Trường Thanh không ngờ y lại chờ mình ở đây, không khỏi nhướng mày: “Ngươi đã có Lâm An rồi, hơn nữa lúc ở ngoại vi, chẳng phải đã xới đất cho rất nhiều người sao?”

Hàn Túc lập tức tức không để đâu cho hết: “Mùa thu chỉ có ngài và Lâm An trở thành đệ tử chính thức, còn mùa đông… toàn bộ đều thất bại.”

Y cũng đã từng âm thầm nghi ngờ.

Có phải mắt mình có vấn đề không.

Sao nhìn người lại không chuẩn như vậy.

Đặc biệt là Lâm An, gã đó đúng là tên lừa đảo hạng nặng, một tên lừa đảo chính hiệu.

“Chuyện này?!”

Từ Trường Thanh có chút do dự, bây giờ hắn có thể lựa chọn hợp tác với đệ tử thổ linh căn có kinh nghiệm phong phú hơn.

“Năm mươi cân, một mùa ta chỉ cần năm mươi cân nhị phẩm linh mễ!!!”

Hàn Túc cắn răng dậm chân, trực tiếp liều mình.