TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Ta Làm Ruộng Lưu Tu Tiên Quá Vững Vàng

Chương 16: Tiểu thương Hồ Bất Quy, giải sầu lại trừ ưu (2)

“Bán thứ gì?”

Từ Trường Thanh rất tò mò.

“Ta đến từ Linh Thú Cốc, thứ mang đến tự nhiên là… phân của linh thú.”

Hồ Bất Quy xoay người lấy một bọc nhỏ xuống, sau đó lại quay mặt về phía Từ Trường Thanh mở ra.

Tức thì, một mùi hôi thối càng thêm khó ngửi bốc lên.

Khiến Từ Trường Thanh sặc sụa phải lùi lại mấy bước.

Mãi đến khi mùi vị tan đi một chút, hắn mới bước lên lần nữa.

Lại gần xem xét, bên trong là từng cục phân linh thú.

Màu hơi đen, bên trong có không ít sợi thực vật.

Chắc là đã thu gom được một thời gian nên có phần khô ráo.

Hồ Bất Quy cười nói: “Đây là phân của linh thú trăm năm, vừa hay hợp với linh điền nhị phẩm của ngươi.”

“Giá cả thế nào?”

Từ Trường Thanh nghe vậy liền trầm ngâm.

Dinh dưỡng của hắc thổ tự nhiên là cao.

Nhưng nếu thêm phân của linh thú, chắc chắn sẽ “như hổ thêm cánh”.

Đặc biệt bây giờ là mùa đông, ai mà không hy vọng tăng thêm chút sản lượng.

Hồ Bất Quy nói một cách hào phóng: “Vốn dĩ một trăm cân phân linh thú trăm năm giá mười viên linh thạch hạ phẩm, thấy ngươi là khách hàng mới, ta lấy tám viên thôi.”

Từ Trường Thanh lắc đầu nói: “Ta không có linh thạch, chỉ có linh mễ.”

Hồ Bất Quy gật đầu: “Linh mễ càng tốt.”

Từ Trường Thanh khó hiểu hỏi: “Mười cân linh mễ nhất phẩm có thể đổi được bao nhiêu linh thạch?”

“Ờ…”

Hồ Bất Quy cười gượng: “Giá thị trường của mười cân linh mễ nhất phẩm là một viên linh thạch hạ phẩm.”

Linh mễ tuy có nhu cầu nhiều, nhưng sản lượng cũng không thấp.

Mà giá của linh mễ nhất phẩm đều khá ổn định.

Chỉ có linh thực phẩm chất càng cao, chủng loại càng hiếm, mới bán được giá đắt hơn.

“Nói vậy là, mười cân linh mễ nhất phẩm tương đương với mười cân phân linh thú trăm năm?”

Từ Trường Thanh bị kết quả này làm cho kinh ngạc.

“Cái này… vật hiếm thì quý mà.”

Hồ Bất Quy lúng túng giải thích.

“Đắt quá, ngươi cho một cái giá hữu nghị đi, chúng ta đâu phải chỉ mua bán một lần, chẳng lẽ sau này ngươi không đến chỗ ta nữa sao?”

Từ Trường Thanh không muốn dễ dàng từ bỏ.

Hồ Bất Quy thấy rất có lý.

Làm ăn buôn bán chẳng phải là như vậy sao.

Có qua có lại, đôi bên thành tín.

Vì vậy y suy nghĩ một lát, rồi giơ hai ngón tay mập mạp của bàn tay phải lên.

“Ý gì đây?”

Từ Trường Thanh không hiểu.

Hồ Bất Quy nghiêm túc nói: “Ngươi đưa ta mười cân linh mễ nhất phẩm, ta đưa ngươi hai mươi cân phân linh thú trăm năm, thế nào?”

“Chỉ hai mươi cân thôi sao?”

Từ Trường Thanh nhướng mày.

“Hai mươi lăm cân, không thể nhiều hơn được nữa.”

Hồ Bất Quy nghiến răng.

“Thành giao.”

Từ Trường Thanh không muốn làm mối quan hệ trở nên căng thẳng.

Sau khi hai người giao dịch xong, Hồ Bất Quy đột nhiên cười một cách bí ẩn: “Ta ở đây còn có vài món đồ tốt, Từ đạo hữu có muốn xem không?”

“Đồ tốt?”

Từ Trường Thanh tỏ ra vô cùng nghi ngờ.

Đến phân cũng bán rồi, còn có thể có món đồ tốt gì nữa.

Hồ Bất Quy có lẽ là để chứng minh thực lực của mình, nên lấy ra một cái trữ vật đại nhỏ, sau khi mở ra lại lấy ra mấy thứ.

Lần lượt là một bầu rượu,

một giấy nhân,

và vài hạt giống dính phân linh thú.

Từ Trường Thanh tức thì lộ vẻ chán ghét, nói: “Đây đều là thứ gì vậy?”

“Ngươi một mình cô đơn lẻ loi, chắc chắn cần giải sầu khuây khỏa.”

“Giấy nhân này do đại sư chế phù của Ngự Thủy Các tự tay thiết kế, không chỉ có thể biến thành nam hay nữ, mà hiệu quả mô phỏng còn y như người thật, giá hiện tại chỉ năm mươi cân linh mễ nhất phẩm thôi đó.”

Hồ Bất Quy nói xong liền nháy mắt ra hiệu.

Từ Trường Thanh tức thì vạch đen đầy trán.