TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Ta Làm Ruộng Lưu Tu Tiên Quá Vững Vàng

Chương 14: Mệnh nghìn cân trói buộc, độc hành giữa gai góc

Hoa lão nhắc nhở: “Gần linh điền có sẵn phòng ốc, nên các ngươi khỏi lo chuyện nghỉ ngơi. Nếu chưa vừa ý hoặc có chủ ý riêng, có thể nhờ đệ tử thổ linh căn đến cải tạo.”

“Vâng.”

Mấy người gật đầu.

Hoa lão bổ sung: “Hơn nữa, vì quý tư là mùa đông, lại thêm các ngươi mới nhập môn, năm nay được miễn nộp sản lượng, đến xuân năm sau mới chính thức bắt đầu.”

“Tuyệt quá!”

Lâm An cùng Triệu Tử Nghiêu nghe vậy mắt sáng lên.

“Có nghĩa là có thể xuống giống?”

Từ Trường Thanh chớp mắt.

Hoa lão lập tức nói: “Nếu chọn trồng, cuối năm phải nộp ít nhất một nghìn cân linh đạo nhị phẩm.”

“Ta muốn thử.”

Từ Trường Thanh không đành bỏ lỡ cơ hội gặt hái thọ mệnh.

Hoa lão nhắc: “Tiểu bối, ngươi nên cân nhắc kỹ, sản lượng mùa đông sẽ giảm đó.”

Lâm An nhịn không nổi khuyên: “Đúng vậy, Từ đạo hữu, đâu cần khổ cực thế?”

“Ngươi làm vậy, chẳng phải ám chỉ bọn ta ham lười sao?”

Triệu Tử Nghiêu hơi bất mãn.

“Dù sao rảnh cũng là rảnh, cũng phải tìm việc gì đó để làm chứ.”

Từ Trường Thanh nhún vai.

“Tùy ngươi.”

Hoa lão ghi tên hắn vào sổ.

Mấy người bên cạnh phản ứng khác nhau.

Lâm An giằng xé một hồi rồi cũng buông tha, không dám xuống giống mùa đông.

Nguyên do chính có hai:

Một, sản lượng mùa đông sẽ giảm, e rằng không đủ nộp.

Hai, khi đã trồng thì phân nửa thu hoạch phải chia cho Hàn Túc và Triệu Hân.

Điều này cũng có nghĩa là, nếu sản lượng không đủ, rất có thể sẽ không hoàn thành nhiệm vụ.

Chi bằng đợi đến mùa xuân năm sau hãy chính thức bắt đầu.

Không chỉ có mấy tháng để chuẩn bị.

Mà còn có thể tìm hiểu cách vận hành của toàn bộ khu vực trung tâm linh điền.

Còn Triệu Tử Nghiêu thấy kẻ như Từ Trường Thanh – liên tiếp thất bại hai lần – còn dám nhận nhiệm vụ, trong lòng không phục.

Vì vậy cũng xin Hoa lão nhận nhiệm vụ, định thử một phen.

Còn Triệu Anh, y vốn không có quyền lựa chọn.

Trương Nhị chỉ liếc mắt một cái là y đã phải bước lên ghi tên.

Hoa lão lại nói: “Đúng rồi, đệ tử chính thức được lĩnh một môn pháp thuật cao giai.”

“Cao giai?”

Từ Trường Thanh và mọi người mắt sáng rực.

“Tổng cộng ba môn, lần lượt là 【Mộc Linh Bồi Dưỡng Thuật】, 【Mộc Linh Triền Nhiễu Thuật】 và 【Mộc Linh Dưỡng Sinh Thuật】.”

Hoa lão giới thiệu.

“Hiệu quả cụ thể thế nào?”

Từ Trường Thanh truy hỏi.

“【Mộc Linh Bồi Dưỡng Thuật】 là bản tiến giai của 【Trường Thanh Quyết】.

Còn 【Mộc Linh Triền Nhiễu Thuật】 là pháp thuật công kích duy nhất.

Về phần 【Mộc Linh Dưỡng Sinh Thuật】, tên như ý nghĩa, chính là kéo dài thọ mệnh cho các ngươi.”

Hoa lão giải thích.

Từ Trường Thanh thầm nghĩ: “Môn thứ nhất và thứ ba đều không hợp với ta.”

Thứ nhất, 【Trường Thanh Quyết】 của hắn đã đạt tầng năm, hoàn toàn đủ dùng.

Thứ hai, bản thân hắn vốn không cần lo lắng vấn đề thọ mệnh, vì vậy bỏ qua.

Nghĩ đến Trương Nhị bên cạnh cứ luôn lộ ra ánh mắt “muốn ăn tươi nuốt sống”.

Hiển nhiên, tên này chắc chắn sẽ gây chuyện.

Nếu không có thủ đoạn phòng thân nhất định, e rằng sẽ bị gã hại chết.

“Nghĩ xong thì đến lĩnh.”

Hoa lão nói rồi ngáp một cái.

Lâm An trầm ngâm: “Cái này còn phải chọn sao? Chắc chắn là 【Mộc Linh Bồi Dưỡng Thuật】 rồi!”

“Đúng vậy.”

Triệu Tử Nghiêu vô cùng tán thành.

“Ta… chọn cái gì đây?”

Triệu Anh nhìn sang người bên cạnh.

Trương Nhị mặt không cảm xúc nói: “Bồi Dưỡng Thuật.”

“Được.”

Triệu Anh gật đầu.

Rất nhanh, những người phía trước đều đã xong.

Thấy Hoa lão nhìn mình, Từ Trường Thanh hỏi: “Những pháp thuật cao giai này sau này có thể đổi được không?”

“Đủ điểm tích lũy là được.”

Hoa lão khẳng định.

Từ Trường Thanh không chần chờ nữa.

Dứt khoát bước lên lĩnh ngộ 【Mộc Linh Triền Nhiễu Thuật】.

Vì hai môn pháp thuật cao giai kia có thể dùng điểm tích lũy để đổi.

Nên lựa chọn hàng đầu chắc chắn là thủ đoạn bảo mệnh.

“Hử?”

Hoa lão thấy hắn chọn môn pháp thuật công kích duy nhất trong ba môn, tỏ ra khá bất ngờ.

Nhưng cũng không nói thêm gì.

Mỗi người đều có quyền lựa chọn.

Dù lão là quản sự cũng không thể can thiệp.

“Ngươi chọn cái gì thế?”

Lâm An ghé sát lại gần, hiếu kỳ hỏi.

“Giống các ngươi thôi.”

Từ Trường Thanh nhún vai.

Lâm An và Triệu Tử Nghiêu lập tức lộ vẻ mặt quả nhiên là vậy.

Đối với linh nông mà nói, sản lượng quyết định tất cả.

Lại không cần ra ngoài chiến đấu, không cần thiết phải chọn 【Mộc Linh Triền Nhiễu Thuật】.

Còn về thọ mệnh?

Tu tiên giả mộc linh căn, bẩm sinh đã sống lâu hơn người khác!

Lúc này, Từ Trường Thanh nắm ngọc bài trong tay, sau đó dùng linh lực bao phủ.

Trong phút chốc, nội dung về 【Mộc Linh Triền Nhiễu Thuật】 liền hiện lên trong đầu.

Không hổ là pháp thuật cao giai, sâu xa hơn 【Trường Thanh Quyết】 cấp thấp rất nhiều.

Vì là pháp thuật công kích nên cũng có yêu cầu nhất định.

Ít nhất phải đạt Luyện Khí trung kỳ mới có tư cách tu luyện.

Luyện Khí sơ kỳ thì có chút miễn cưỡng.

Mà sau khi tu luyện thành công, trong cơ thể sẽ xuất hiện một Linh Ấn.

Từ đó về sau, chỉ cần tiêu hao linh lực là có thể khống chế thực vật xung quanh.

Hoa lão đảo mắt qua lại, hỏi: “Tiếp theo, các ngươi chọn linh đạo quen thuộc, hay là linh thực khác?”

Từ Trường Thanh cất ngọc bội vào túi trữ vật nhỏ, sau đó tò mò hỏi: “Còn có loại khác sao?”

“Tất nhiên là có, hơn nữa còn rất nhiều.”

Hoa lão đầy tự tin.

“Loại phù hợp với chúng ta chắc không nhiều đâu nhỉ?”

Triệu Tử Nghiêu không ngốc.

“Nếu ở Luyện Khí sơ kỳ, và 【Trường Thanh Quyết】 dưới tầng hai, thì chỉ có thể chọn linh đạo.

Đạt tới Luyện Khí trung kỳ, số linh thực có thể chọn lên tới mười loại.”

Hoa lão giải thích sơ qua.

“Ta chọn linh đạo.”

Từ Trường Thanh lần này không hỏi thêm gì.

Mặc dù cảnh giới tu luyện của hắn đã đạt tới Luyện Khí trung kỳ.

Thậm chí Trường Thanh Quyết đã tăng lên tầng thứ năm.

Phù hợp yêu cầu.

Theo lý thì có thể chọn các loại linh thực khác.

Nhưng những điều này tạm thời không thể để lộ ra ngoài.

Vì vậy, 【Linh Đạo】 là lựa chọn duy nhất.

Nếu không, rất dễ gây sự chú ý của người khác, đặc biệt là Trương Nhị.

“Ta cũng chọn linh đạo.”

Thấy Từ Trường Thanh quyết đoán như vậy, Triệu Tử Nghiêu đương nhiên không dám qua loa.

Rất nhanh, Triệu Anh cũng chọn linh đạo.

Khi còn ở khu vực bên ngoài, bọn họ đã trồng được hai đến ba vụ.

Đối với việc này vô cùng quen thuộc, có kinh nghiệm tương đối phong phú.

Nếu đổi sang linh thực khác, dù không thất bại thì sản lượng cũng sẽ không cao.

“Cất đồ cho kỹ, các ngươi có thể đi rồi.”

Hoa lão phân phát linh mầm xong, nhiệm vụ tiếp đón cũng theo đó kết thúc.

“Đi thôi.”

Từ Trường Thanh đi ra ngoài trước tiên.

Không lâu sau, mọi người đã ra tới bên ngoài cung điện.

Sau đó ngươi nhìn ta.

Ta nhìn ngươi.

Cuối cùng lại cùng nhìn về phía Triệu Anh bên cạnh Trương Nhị.

Lần này được chính thức trở thành đệ tử chỉ có bốn người bọn họ, lúc chia tay tâm trạng có chút phức tạp.

Từ nay về sau đều phải trông coi mảnh đất một mẫu ba phần của mình, e là không có nhiều cơ hội gặp mặt.

“Chúc các vị may mắn.”

Từ Trường Thanh chắp tay với mấy người, sau đó rời đi.

Lâm An cười nói với Triệu Tử Nghiêu: “Hai chúng ta ở gần nhau, có thể qua lại nhiều hơn.”

“Được.”

Triệu Tử Nghiêu đương nhiên sẽ không từ chối.

Hai người vốn định nói chuyện với Triệu Anh một chút.

Nhưng vừa nhìn thấy Trương Nhị bên cạnh y, cuối cùng đành lắc đầu.

Rất nhanh, trên đỉnh núi rộng lớn chỉ còn lại Trương Nhị và Triệu Anh.

Nhìn bóng lưng rời đi của ba người Từ Trường Thanh, Lâm An, Triệu Tử Nghiêu.

Triệu Anh vô cùng hâm mộ.

Lúc này, một bàn tay đặt lên vai y.

Trông như không có trọng lượng, nhưng lại mang đến một áp lực vô cùng nặng nề.

Lưng của Triệu Anh lập tức còng xuống, và không bao giờ thẳng lên được nữa