TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Thăng Cấp Kiến Trúc

Chương 37: Tin tức

Kế Duyên chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói về tam sắc linh noãn.

Nhưng nghĩ lại cũng phải, kiến trúc cấp ba, ít nhất cũng phải là thứ mà tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới có thể sở hữu, một kẻ Luyện Khí trung kỳ nhỏ nhoi như hắn không biết cũng là chuyện bình thường.

Chỉ không biết giá trị của nó thế nào… lại có tác dụng gì.

Tam sắc linh noãn, nghe tên thôi cũng biết tốt hơn linh noãn thông thường rất nhiều, hơn nữa mỗi ngày chỉ có một quả, xem ra hiệu quả chắc chắn vô cùng tốt.

Còn có điều kiện nâng cấp, phải dùng hủ huỳnh âm hòe để dựng Chu Quyển, thứ này hắn cũng chẳng biết là gì.

Hơn nữa nghe tên còn có một luồng tà khí.

Kế Duyên đang nghĩ ngợi thì bỗng phát hiện ở một góc trong Chu Quyển cấp hai, một vốc đất nhỏ đột nhiên có thêm vài tia linh khí lượn lờ.

Nhìn kỹ hơn thì thấy nó như đang lấp lánh những điểm sáng trắng.

Đây là… linh thổ!

Kế Duyên lập tức thi triển Ngự Vật thuật, thu một tiền linh thổ này về.

Thứ này nếu đem ra Tằng Đầu Thị, thế nào cũng bán được năm viên linh thạch.

Linh thổ không đáng tiền, nhưng linh thực trồng từ nó thì lại rất đáng tiền.

Hơn nữa linh thổ không giống như thủy hoa lộ hay huyết tinh, là vật phẩm tiêu hao một lần, thứ này có thể dùng đi dùng lại được.

Kế Duyên có ý định sau này sẽ tạo cho mình một mảnh đất toàn linh thổ để làm linh điền, vì vậy linh thổ do Chu Quyển sinh ra hắn cũng không định bán.

Lo xong việc nâng cấp Chu Quyển, Kế Duyên quay về Phù Lục Thất của mình, vẽ phù tu luyện.

Nhưng trời còn chưa tối, hắn đã đột nhiên nghe thấy có người gõ cửa sân nhà mình.

Có người?

Đã là Luyện Khí tầng năm, Kế Duyên đương nhiên không cần đến lôi kích phù để lấy can đảm nữa, hắn đi ra sân trước, chưa mở cửa đã dựa vào khí tức mà đoán được là ai.

Là phụ thân của Ôn Linh Nhi nhà bên, Ôn Lâm.

Kế Duyên từng tiếp xúc với gã vài lần, ấn tượng khá tốt, là người có học, không chỉ rất biết lễ nghĩa mà còn là người biết tiến biết lùi.

Gã cũng thỉnh thoảng ra thuyền đánh cá, nhưng dường như còn là một luyện đan sư.

Vì vậy ở Tằng Đầu Thị, cuộc sống cũng không có gì áp lực.

Kế Duyên mở cửa, quả nhiên là gã.

Ôn Lâm trong chiếc áo bông cười ha ha chắp tay, "Quấy rầy Kế đạo hữu thanh tu rồi, thật sự xin lỗi."

"Ôn đạo hữu khách khí rồi."

Kế Duyên mỉm cười, chỉ chờ gã nói tiếp.

Ôn Lâm hơi trầm ngâm, "Chuyện là thế này, tối nay tại hạ có chuẩn bị chút rượu nhạt, muốn mời Kế đạo hữu đến chung vui."

Mời ta ăn cơm… Kế Duyên theo phản xạ liền muốn từ chối, hắn trước nay không tham gia những chuyện này.

Nhưng không đợi hắn mở lời, Ôn Lâm đã nói tiếp: "Yên tâm, không có chuyện gì khác đâu, chỉ là chuyển đến đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa mời hai vị hàng xóm một bữa cơm, cho nên đặc biệt đến mời, Lâm đạo hữu bên cạnh cũng đã đồng ý rồi."

Lời đã nói đến mức này, hơn nữa Kế Duyên thấy nhà hàng xóm này cũng là người đàng hoàng, ít nhất không phải loại người như lão già họ Hoàng và Đặng Vân Lương, bèn gật đầu đồng ý.

Một lát sau, Kế Duyên xách theo năm quả linh noãn, bước vào sân nhà họ Ôn.

Với lời mời thế này, Kế Duyên đương nhiên không thể thất lễ, huống hồ còn là hàng xóm thân cận nhất.

Còn về năm quả linh noãn, đối với Kế Duyên mà nói cũng chẳng là gì, Thanh Hoàng kê mỗi ngày đều đẻ ba mươi quả.

Kế Duyên thậm chí đã bắt đầu thử hấp linh noãn và chiên linh noãn.

"Kế ca, hì hì, đợi ta với."

Lâm Hổ nghe tiếng Kế Duyên ra khỏi cửa cũng vội vàng dắt Ngô Cầm đi tới.

So với ba tháng trước, Lâm Hổ bây giờ rõ ràng đã đen đi mấy phần, gương mặt cũng không còn vẻ non nớt khi đó, thay vào đó là một chút... tử khí nặng nề.

Cũng chỉ khi ở cùng Kế Duyên, thỉnh thoảng buột miệng nói ra vài câu đơn thuần mới thể hiện được tuổi của hắn.

Ngô Cầm đi bên cạnh hắn cũng tương tự như vậy, ánh mắt nhìn Kế Duyên cũng không còn tạp niệm, mà giống như Lâm Hổ, xem Kế Duyên như một người huynh trưởng hàng xóm tốt bụng.

Sau khi hai vợ chồng cùng tấn thăng Luyện Khí tầng ba, họ luôn cùng nhau ra thuyền, dù không có pháp thuyền, không đi vào vùng nước sâu.

Nhưng cuộc sống cũng ngày một tốt hơn.

Ít nhất đã không còn phải lo lắng về ba viên tiên cư phí mỗi tháng.

Thậm chí hôm nay đến nhà họ Ôn ăn cơm, Lâm Hổ còn mang theo một con bán linh ngư làm quà… đối với hắn, thứ này có phần quý giá, nhưng cũng không thiếu ý muốn kết giao quan hệ.

Tài nấu nướng của Triệu Nguyệt Thiền cực tốt, lại thêm những món ăn chất lượng như linh đôn, bán linh ngư.

Cho nên Kế Duyên cũng hiếm khi được ăn no căng bụng.

Sau khi ăn uống no say, mấy người ngồi trong nhà nghỉ ngơi, Triệu Nguyệt Thiền lại bưng ra hạt dưa, quả khô.

Trong lúc trò chuyện, Ôn Lâm cũng vô tình tiết lộ lai lịch của mình.

"Ôn huynh đến từ Hắc Thủy thị?" Kế Duyên kinh ngạc nói.

Không giống ba phường Thái An, Tĩnh An và Cảnh Đức, ba phường chợ này đều được coi là láng giềng gần của Tằng Đầu Thị, nhưng Hắc Thủy thị này lại ở rất xa.

Vị trí gần như đối diện với Tằng Đầu Thị, phải băng qua cả Vân Vũ Trạch.

"Đúng vậy."

Vẻ mặt Ôn Lâm hơi sững lại, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Kế Duyên đoán họ phần lớn cũng gặp phải chuyện phiền phức gì đó ở Hắc Thủy thị nên mới trốn đến Tằng Đầu Thị, vì vậy cũng không hỏi thêm, chỉ hơi trầm ngâm rồi chuyển sang chuyện khác:

"Không biết Ôn huynh có từng nghe qua thứ gọi là hủ cốt hoa không?"

Hàn thiết sa thì Kế Duyên biết có thể tìm ở đâu, bản thân cũng đã mua được một ít.

Nhưng hủ cốt hoa để nâng cấp Chu Quyển thì hắn lại chưa từng nghe nói, lúc này khó có được một vị đạo hữu từ nơi xa đến, hắn đương nhiên muốn hỏi thử.

"Hủ cốt hoa?"

Ôn Lâm nhíu mày suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng lắc đầu.

"Thứ này quả thực chưa từng nghe qua."

Ngay khi Kế Duyên tưởng rằng lại không có tin tức gì, thì lại nghe Ôn Lâm nói: "Ta có thể chỉ cho Kế huynh một con đường."

"Xin lắng nghe." Kế Duyên vội nói.

"Vào mồng ba hàng tháng, tiệm Giáp Thập Bát ở Tằng Đầu Thị sẽ mở cửa, nhóm người đó đi lại khắp các phường chợ trong toàn bộ Vân Vũ Trạch, ngươi có thể đến đó hỏi thử, nếu nơi đó cũng không có, vậy thì có nghĩa là cả Vân Vũ Trạch này đều không có thứ gọi là hủ cốt hoa."

"Tiệm Giáp Thập Bát."

Kế Duyên thầm ghi nhớ nơi này, rồi đứng dậy chắp tay thi lễ với Ôn Lâm: "Đa tạ Ôn huynh."

"Không sao, chỉ là giá cả ở đó sẽ đắt hơn một chút, Kế huynh hãy chuẩn bị sẵn tinh thần."

"..."

Một bữa tối mà biết được tin tức này, đối với Kế Duyên mà nói đã là thu hoạch ngoài ý muốn.

Còn về bí mật của gia đình Ôn Lâm, hắn cũng không có tâm tư tìm hiểu, biết càng nhiều bí mật, chỉ càng lún sâu, đến khi nhận ra thì có lẽ đã không thể cứu vãn.

Bây giờ là ngày mười chín tháng mười một, chỉ có thể đợi đến mồng ba tháng mười hai.

Kế Duyên lại tu hành ở nhà một thời gian, cuối cùng tích góp được một ít linh thạch, hắn liền đem đi mua một món pháp khí sơ cấp.

Pháp khí tên là "Long Giáp Thuẫn", nghe tên thì bá khí vô song, cũng tốn của Kế Duyên tròn hai mươi lăm viên linh thạch.

Thực chất nó chỉ là một món pháp khí sơ cấp được làm từ mai của linh quy nhất giai trong Vân Vũ Trạch, không có gì nổi bật, nhưng được cái thực dụng.

Như vậy, tính cả pháp thuyền, Kế Duyên đã đồng thời sở hữu bốn món pháp khí.

Bạch Chu để chạy trốn, Ô Kim Đao chủ công, Đoạt Mệnh Châm để ám sát tập kích, cộng thêm bây giờ có thêm Long Giáp Thuẫn để hộ thân.

Kế Duyên tự thấy mình cũng miễn cưỡng được coi là một chiến binh lục giác.

Thời tiết ngày càng khắc nghiệt, lạnh đến mức Lâm Hổ cũng không dám ra thuyền đến Vân Vũ Trạch, và cũng chính trong tiết trời như vậy, Kế Duyên đã đến tiệm Giáp Thập Bát mà Ôn Lâm nhắc tới.