Kế Duyên đầu tiên chèo thuyền đến vựa cá bán linh ngư, lại kiếm thêm được mười tám linh thạch.
Sau đó, hắn cần xử lý ba mươi hai lá Tị Thủy Phù này, cách kiếm được nhiều linh thạch nhất đương nhiên là tự mình dựng một quầy hàng nhỏ ở Tằng Đầu Thị, mở một sạp hàng tạm.
Tự sản tự tiêu.
Như vậy có thể bán với giá hai linh thạch một lá, thu về sáu mươi tư linh thạch.
Nhưng nhược điểm của cách này là tốn thời gian, ba mươi hai lá Tị Thủy Phù, ai biết phải bán đến bao giờ, hơn nữa với cùng một mức giá, người khác chắc chắn sẽ muốn đến Bách Bảo Lâu mua hơn.
Dù sao đó mới là cửa tiệm lớn, chất lượng được đảm bảo.
Một cách khác là bán buôn cho Bách Bảo Lâu, hoặc các cửa tiệm khác, như vậy chắc chắn sẽ không bán được giá sáu mươi tư linh thạch, vì người ta cũng cần kiếm lời.
Lợi ích là tiết kiệm công sức, không làm lỡ dở thời gian của mình.
Kế Duyên tất nhiên chọn bán buôn, hắn không có nhiều thời gian để ngồi trông sạp.
Với thời gian trông sạp đó, hắn vẽ bùa còn có thể kiếm được nhiều linh thạch hơn.
Bán thì cũng bán cho Bách Bảo Lâu cho tiện, nên khi hắn đến nơi quen thuộc này, lấy ba mươi hai lá Tị Thủy Phù từ trong trữ vật đại ra, vị tu sĩ Thủy Long Tông đang coi quầy cũng phải liếc nhìn hắn thêm một cái.
“Tự ngươi vẽ?”
“Đúng vậy.”
Kế Duyên thản nhiên thừa nhận.
Vị tu sĩ Thủy Long Tông đang coi quầy lật qua lật lại xem xét, “Trước đây chưa từng gặp ngươi, chắc cũng mới học thôi nhỉ, có được tỷ lệ thành phù thế này, lại thêm cả chất lượng này nữa, đúng là một người có thiên phú.”
“Đợi đến kỳ tuyển chọn của Thủy Long Tông vào năm sau, nhớ dùng phương diện phù đạo để thử xem, biết đâu lại trở thành sư đệ của bọn ta.”
Lời này vừa thốt ra, mấy vị tu sĩ đang coi quầy bên cạnh cũng đều liếc mắt nhìn sang.
Kế Duyên cũng không ngờ lại có chuyện như vậy, ngay lúc định nói một câu “tiền bối quá khen”, thì lại nghe thấy một tiếng cười quen thuộc từ sau lưng vọng tới.
“Không biết Tằng Đầu Thị của chúng ta lại xuất hiện vị tuấn kiệt nào, mà khiến Lưu sư huynh phải khen ngợi như vậy.”
Người tới… là Ổ Ngôn, Kế Duyên thầm nghĩ sao Tằng Đầu Thị này lại nhỏ như vậy, ở đây mà cũng gặp được.
Đúng lúc hắn đang nghĩ cách ứng phó cho qua, thì lại nghe thấy một tiếng gọi vui vẻ, “Kế Duyên!”
Lục Oản cũng đến.
Như vậy, hắn không thể không quay người lại, chắp tay với hai người họ, cười nói: “Gặp qua Lục tỷ, Ổ đạo hữu.”
“Lại là ngươi!”
Ổ Ngôn sau khi nhìn rõ dung mạo của Kế Duyên, nụ cười trên mặt cũng cứng đờ.
Cũng phải thôi, ấn tượng lần trước Kế Duyên để lại cho y quả thực quá sâu sắc… không phải là chuyện khai linh, mà là chuyện “đệ đệ”.
Nhưng sau đó y ngẫm lại cũng đã hiểu ra.
Kế Duyên đối với Lục Oản e là thật sự không có tâm tư gì.
Nếu có, với tuổi của hắn, chắc chắn không thể làm ra chuyện như vậy, đừng nói là tự nhận mình là đệ đệ của Lục Oản, e là đã nóng lòng muốn nhận là đạo lữ rồi.
Vì vậy Ổ Ngôn cũng biết là mình đã phản ứng thái quá.
“Là ta đây, vẫn phải cảm tạ sự chỉ điểm lần trước của Ổ đạo hữu, nếu không bây giờ ta vẫn còn đang mắc kẹt trong đó.” Kế Duyên mỉm cười.
Lưu sư huynh ở phía sau cũng cười nói: “Các ngươi quen nhau à? Chẳng lẽ người này lại là đệ tử mà lão Ổ thu nhận?”
Lão Ổ đương nhiên là chỉ Ổ Văn Bân.
Mà Lưu sư huynh này sở dĩ quen thân với Ổ Ngôn như vậy, là vì chuyện Ổ Ngôn gia nhập Thủy Long Tông đã là ván đã đóng thuyền.
Lục Oản cũng gần như thế.
Cho nên đối với những tu sĩ đang coi quầy như họ, hai người này cũng chẳng khác gì sư đệ sư muội.
Hơn nữa Ổ Ngôn còn có một người cha giàu có, bây giờ kết giao trước một chút, đối với họ tự nhiên không phải là chuyện xấu.
“Tiếc thật, tạm thời vẫn chưa phải, không biết Kế đạo hữu có hứng thú không?”
Ổ Ngôn nhìn về phía Kế Duyên, trên mặt lại nở một nụ cười.
“Chỉ e là Ổ đại sư không để mắt đến ta.” Kế Duyên thở dài.
Thành thật mà nói, hắn chẳng có suy nghĩ gì về việc bái sư.
Có Phù Lục Thất cấp 1 trong tay, hắn chẳng cần sư phụ nào cả.
Dù sao một khi đã bái sư, sẽ có thêm rất nhiều nhân quả, hơn nữa Kế Duyên cũng không có ý định bái một tu sĩ Luyện Khí kỳ làm thầy.
“Thành hay không, cũng phải để phụ thân ta xem qua mới biết được, thế này đi, lần sau Kế đạo hữu tới đây, ta sẽ để phụ thân ta xem thử tư chất của ngươi thế nào.”
“Vậy thì đa tạ Ổ huynh.”
Kế Duyên đã quyết tâm, tuyệt đối không thể đến Ổ gia nữa.
“Được rồi chàng trai trẻ, đây là linh thạch của ngươi, nhận lấy đi, lần sau nếu có thu hoạch gì, đều có thể mang đến Bách Bảo Lâu này.”
Lưu sư huynh ở phía sau lên tiếng, Kế Duyên quay người nhìn đống linh thạch chất cao như ngọn núi nhỏ trên quầy, cũng có chút sững sờ.
Hắn rất nhanh đã phản ứng lại, tiện tay vẫy một cái, Ngự vật thuật được thi triển, thu toàn bộ vào trong trữ vật đại.
Đồng thời hắn cũng đã đếm xong, tròn sáu mươi viên.
Đối với một thế lực lớn như Bách Bảo Lâu, chỉ thu bốn linh thạch tiền lời đã được xem là mua với giá cao, vì vậy Kế Duyên lại chắp tay với vị Lưu sư huynh này.
“Đa tạ tiền bối chiếu cố, vãn bối xin về chăm chỉ luyện tập.”
Nói xong, Kế Duyên lại nói một tiếng với Lục Oản và Ổ Ngôn, rồi vội vàng cáo từ.
Lục Oản quay người nhìn bóng lưng hắn xa dần, có chút ngẩn ngơ… Kế Duyên trước kia dường như không trốn tránh mình như vậy, hơn nữa, hình như cũng không có thực lực mạnh như thế?
Hôm đó sau khi trở về, Lục Tùng đã nói với nàng chuyện Kế Duyên đã là Luyện Khí trung kỳ.
Hôm nay xem ra, ngay cả việc vẽ bùa mà hắn cũng có thiên tư như vậy.
Ổ Ngôn cũng chú ý tới điểm này, y tiến lên nói chuyện vài câu với Lưu sư huynh, sau đó Lưu sư huynh lấy ra một lá Tị Thủy Phù do Kế Duyên vẽ.
Ổ Ngôn dùng hai tay nhận lấy, Lục Oản cũng đi tới, cúi đầu nhìn.
“Bút pháp phù văn đều xem như bình thường, nhưng tỷ lệ thành phù này… Lưu sư huynh nói hắn bán một lúc ba mươi hai lá Tị Thủy Phù, mới có mấy ngày thôi chứ?”
“Tỷ lệ thành phù của hắn, e là đã đến hai ba phần mười rồi, hắn mới nhập môn thôi mà.”
Mới nhập môn, đã là hai ba phần mười, thiên tư này e là có thể so sánh với Lục Oản rồi.
Dù sao tu sĩ bình thường mới tiếp xúc với việc vẽ bùa, đừng nói là hai ba phần mười, chỉ cần trong năm mươi tờ giấy bùa mà thành công được hai ba tờ, đã được xem là giỏi lắm rồi.
Nhận ra điểm này, trong lòng Ổ Ngôn cũng có chút áp lực.
Ánh mắt y vô tình liếc qua Lục Oản… đến lúc đó chỉ e là lang vô tình, thiếp hữu ý.
Huống chi, tên Kế Duyên này tướng mạo lại tuấn tú như vậy, thêm cả thiên phú cũng không tệ, đây chẳng phải là mẫu người trong mộng của các nữ tu hay sao…
Kế Duyên tất nhiên không biết những suy nghĩ của họ.
Đi trên đường phố của Tằng Đầu Thị, toàn bộ tâm trí hắn đều chìm đắm trong trữ vật đại.
Hết cách rồi, hắn sợ cảnh nghèo rồi!
Chưa bao giờ thấy nhiều linh thạch như vậy, hắn cẩn thận đếm đi đếm lại mấy lần.
Chín mươi tám viên!
Tròn chín mươi tám viên, thêm hai viên hạ phẩm linh thạch nữa là đủ để đổi lấy một viên trung phẩm linh thạch rồi!
Đã có nhiều linh thạch như vậy, nên tiêu thế nào đây.
Điều Kế Duyên mong đợi nhất đương nhiên là tiếp tục nâng cấp công trình, tất cả những gì hắn có hiện tại đều là do nâng cấp công trình mang lại.
Cũng chỉ có tiếp tục nâng cấp công trình mới có thể mang lại cho hắn sự tăng tiến lớn hơn.
Nhưng công trình thì hoặc là 【Ngư Đường】, hoặc là 【Chu Quyển】, linh thạch cho hai thứ này thì đủ rồi, chỉ là hai điều kiện còn lại không dễ giải quyết.
Nếu hai cái này khó thực hiện, hay là cứ bắt chước 【Phù Lục Thất】, tạo ra 【Luyện Đan Thất】 và 【Luyện Khí Thất】 trước?
Nâng lên cấp 2 thì khó, nhưng cấp 1 chắc là không thành vấn đề.
Chỉ là như vậy, lại phải mất một thời gian để phát triển.
Trong lúc mơ hồ, trong đầu Kế Duyên chợt lóe lên một tia sáng, dường như đã nghĩ thông suốt điều gì đó.
Mình dốc hết tâm tư nâng cấp công trình, chẳng phải là để nâng cao thực lực sao?
Bây giờ mình có chín mươi tám linh thạch này, muốn đột phá lên Luyện Khí tầng năm… đừng nói mình tốt xấu gì cũng là tứ linh căn, cho dù là ngũ linh căn tạp nham cũng đã đủ rồi.
Nếu đã như vậy, còn chờ gì nữa?
Vạn điểu tại lâm bất như nhất điểu tại thủ, cứ đột phá cảnh giới trước đã rồi tính