Ngay khi Kế Duyên cho Thanh Hoàng Kê và Linh Đồn ăn xong, lại thu dọn Linh Noãn chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng cười lớn của Đặng Vân Lương và Lâm Hổ ở ngoài cửa.
Hai người ở Tằng Đầu Thị cả một đêm, bây giờ trời sáng cũng đã trở về.
Nhìn bộ dạng này, chơi rất vui vẻ?
Nhưng rốt cuộc là chơi cái gì thì không ai biết được.
Kế Duyên cố ý đợi trong sân một lúc, đợi đến khi cả hai sân đều vang lên tiếng đóng cửa, hắn mới lặng lẽ khép cửa rời đi.
Hắn đến nhà Lục Oản trước, gặp được vị Lục đại bá Lục Tùng khi trước.
Có lẽ do nhiều năm sống trong cảnh sung túc, cộng thêm đã lâu không xuống nước, nên Lục Tùng gầy gò đen nhẻm trong ký ức của Kế Duyên cũng đã biến thành một người đàn ông trung niên khá phát tướng.
Thấy Kế Duyên đến, Lục Tùng tự nhiên cũng có chút kinh ngạc.
"Tìm Oản nhi à? Nàng đến chỗ Ổ đại sư rồi, phải tối mới về."
Hai nhà năm xưa từng có qua lại, quan hệ giữa Kế Duyên và Lục Oản cũng luôn tốt đẹp, nên Lục Tùng không giấu giếm mà nói thật.
Kế Duyên hiểu ra, sau đó lại cùng Lục Tùng hàn huyên chuyện cũ, rồi từ chối lời mời ở lại ăn cơm trưa, lúc này mới cáo từ rời đi.
Lục Tùng đứng ở cửa, hai tay khoanh trong tay áo nhìn hắn rời đi.
Đợi một lát, trong nhà mới vang lên một giọng nữ, "Nam nhi của Kế Thanh Vân đó à? Trông cũng tuấn tú đấy, chỉ tiếc là tướng mạo không đáng tiền."
Người nói chính là mẫu thân của Lục Oản, thê tử của Lục Tùng, Lý Thu Linh.
Chỉ là so với Lục Tùng vẫn còn giữ lại chút tình nghĩa, bà lại lười lộ diện, cho nên vừa rồi dù thấy Kế Duyên, bà cũng không muốn ra ngoài.
Lục Tùng mặc áo gấm lại lắc đầu.
"Mất cả cha lẫn mẹ mà ở độ tuổi này đã đột phá Luyện Khí trung kỳ... e rằng cũng có giá trị lắm đấy."
Lục Tùng năm xưa đã là Luyện Khí tầng năm, những năm gần đây càng chạm đến ngưỡng cửa tầng sáu.
Cộng thêm bản thân ông lại là người cẩn thận, gừng càng già càng cay, dù cho Kế Duyên có thu liễm khí tức tốt đến đâu cũng bị ông nhận ra một tia bất thường.
Luyện Khí trung kỳ ở độ tuổi này, hoặc là bản thân cực kỳ có bản lĩnh, hoặc là sau lưng có người che chở.
Bất kể là cái nào, đều cho thấy Kế Duyên không hề đơn giản.
"Cái gì? Luyện Khí trung kỳ rồi?"
Lý Thu Linh rất kinh ngạc hỏi.
Luyện Khí trung kỳ rất bình thường, nhưng Luyện Khí trung kỳ chưa đến hai mươi tuổi thì ở Tằng Đầu Thị này tương đối hiếm thấy.
Thêm vào đó là tướng mạo đẹp đẽ hiếm có của Kế Duyên, ở Tằng Đầu Thị này gọi một tiếng tuấn kiệt trẻ tuổi, e rằng cũng không quá lời.
Kế Duyên dĩ nhiên không biết những chuyện này, hắn hỏi thăm một hồi, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà cao cửa rộng ở Tằng Đầu Thị.
Người có thể ở trong ngôi nhà này tại Tằng Đầu Thị cũng là kẻ giàu sang quyền quý.
Ổ Văn Bân là một phù sư có thể vẽ ra phù lục nhất giai thượng phẩm... tự nhiên được xem là nhà giàu có quyền quý, huống chi dưới tay gã còn nuôi một đám đệ tử biết vẽ phù, mỗi tháng đều có thể cống nạp cho gã không ít.
Nghe nói với bản lĩnh phù lục của gã, có thể gia nhập Thủy Long Tông, nhưng gã lại không đi.
Mỗi người có cách sống của mỗi người, nếu đến Thủy Long Tông, gã chỉ có thể làm một tên lính quèn, một con tốt thí, bị người ta sai khiến.
Đâu giống như bây giờ, có thể tác oai tác quái ở Tằng Đầu Thị này.
Kế Duyên gõ cửa lớn của Ổ phủ, không có người gác cổng, người ra mở cửa cũng là đệ tử của Ổ Văn Bân.
"Ngươi tìm ai?"
"Ta tìm Lục Oản." Kế Duyên khẽ chắp tay.
"Tìm Lục sư muội?"
Nam tử áo trắng ra mở cửa lập tức nhìn Kế Duyên thêm mấy lần, ngay cả ánh mắt cũng không còn thân thiện nữa.
Kế Duyên không muốn diễn mấy vở kịch tranh giành tình cảm vì nữ tu, huống hồ hắn vốn không có ý nghĩ gì khác với Lục Oản, cho nên liền nói thêm một câu.
"Đúng vậy, nàng là tỷ tỷ của ta."
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, ánh mắt của nam tử áo trắng lập tức trở nên nhiệt tình hơn nhiều.
"Thì ra là vậy... đạo hữu mời vào, Lục sư muội gần đây đang thử vẽ phù lục trung phẩm, quả thật là rất có thiên tư."
"Sư phụ còn chuẩn bị để nàng tham gia kỳ tuyển chọn của Thủy Long Tông vào năm sau nữa đấy."