“Gã chẳng nói chẳng rằng đánh ta trọng thương, sau đó mới hỏi ta có nguyện ý tiếp tục đi theo gã không. Ta, ta không rõ ý gã, đành gật đầu đồng ý. Gã liền bắt ta giao ra một sợi thần hồn. Ta lúc ấy chỉ do dự trong chớp mắt, gã đã tiếp tục ra tay.”
“Gã còn nói đã cho ta cơ hội, bảo ta đừng có không biết điều.”
“Gã nói khi tìm thấy Đặng Bình Hải, gã thậm chí còn chẳng cho y cơ hội nào, liền trực tiếp giết chết.”
“Ta không còn cách nào, đành phải giao ra một sợi thần hồn, nhờ vậy mới may mắn sống sót.”
Kế Duyên nghe xong, trầm mặc hồi lâu, lúc này mới tiếp lời: “Vậy nên...”