TRUYỆN FULL

[Dịch] Trượng Lục Kim Thân Trấn Yêu Ma, Ta Thần Thông Vô Thượng Hạn

Chương 38: Phi Hoàng Phá Không! Sát Ý Sục Sôi! (2)

Thấy Tần Khôn rời đi, đám người Hoa Phi đều thở phào nhẹ nhõm, tuy có chút sự cố ngoài ý muốn nhưng cũng chẳng đáng kể!

“Kim Xán, bây giờ đến lượt ngươi! Tốt nhất đừng chống cự ngoan cố, còn có thể bớt phải chịu khổ!”

Ba người lập tức dồn ánh mắt vào Kim Xán ở giữa, gã béo áo xám liếm môi, cười quái dị.

Trên người Kim Xán có sáu bảy vết đao, tuy không trúng chỗ hiểm nhưng đã khiến hắn mất máu quá nhiều, đầu óc choáng váng.

“Đừng hòng!”

Nhưng Kim Xán gầm lên một tiếng, dùng hành động đáp lại ba kẻ kia, hắn vận hết sức lực, lao về phía Hoa Phi, không cam tâm chịu trói, muốn giết ra một đường máu, chỉ cần chạy thoát về hướng chợ đen, nơi đó có cao thủ trấn giữ, hắn sẽ có cơ hội được cứu!

Kim Xán vận sức, tung một quyền mang theo uy thế khai bia nát đá, thân là thiếu quán chủ của Kim Đỉnh Võ Quán, hắn tu luyện võ công nhập lưu, bản thân cũng sớm đạt đến trình độ của võ giả nhập phẩm, thực lực không hề tầm thường.

“Vậy thì chơi với ngươi một lúc! Lão Nhị, Lão Tam, các ngươi cứ đứng bên cạnh xem, đừng cho hắn có cơ hội trốn thoát!”

Hoa Phi hừ lạnh một tiếng, chẳng hề sợ hãi, thân hình trông có vẻ gầy gò nhưng xương cốt lại cứng cỏi, khí lực dồi dào, y dậm chân một cái, tay phải thuận thế đẩy ra, nghênh đón cú đấm của Kim Xán.

“Bốp!”

Quyền chưởng va chạm, kình phong cuộn trào, cả hai thân hình đều khựng lại, ngay sau đó Kim Xán liên tiếp tung ra song quyền.

“Bốp bốp bốp!”

Quyền chưởng giao nhau, hai người thoáng chốc đã va chạm hơn mười lần, trông có vẻ ngang tài ngang sức.

Nhưng nhìn kỹ lại, vết thương trên người Kim Xán vì cử động mạnh mà rỉ máu, động tác cũng ngày càng chậm chạp, Hoa Phi chỉ cần kéo dài thêm một lúc, người gục ngã trước nhất định là Kim Xán!

“Lũ chuột nhắt bỉ ổi này…” Lòng Kim Xán chùng xuống, trước mắt hắn đã xuất hiện bóng mờ, trong lòng căm hận khôn nguôi, ba kẻ này bất kỳ ai, nếu đơn đả độc đấu hắn đều có tự tin chiến thắng, nhưng chúng lại liên thủ đối phó hắn, hơn nữa còn có một kẻ là võ giả am hiểu binh khí, hắn tay không tấc sắt, hai tay khó địch sáu tay, chỉ có nước bại vong!

“Bắt được tên Kim Xán này là có thể dùng hắn để uy hiếp quán chủ của Kim Đỉnh Võ Quán, đây là một công lao không hề nhỏ.”

Hoa Phi thì ung dung ứng phó với Kim Xán đã sức cùng lực kiệt, trong lòng vô cùng đắc ý.

Dù Kim Xán đã dốc sức tấn công, nhưng vì mất quá nhiều máu và giao đấu kịch liệt, hắn cuối cùng cũng không trụ nổi, một cơn choáng váng ập đến, cả người mềm nhũn, không tự chủ được mà ngã phịch xuống đất, trông vô cùng thảm hại.

“Cẩn thận!”

Hoa Phi đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên, ở phía bên kia con đường, gã đao khách và gã béo áo xám đang chặn đường chưa ra tay, sắc mặt đồng loạt biến đổi, nhìn về phía sau Hoa Phi rồi hét lớn nhắc nhở.

Vút!

Từ trong bóng tối sau lưng Hoa Phi, một viên sỏi cỡ nắm tay trẻ con bắn ra, xé toạc không khí, trong nháy mắt vượt qua khoảng cách bốn năm trượng, lao thẳng đến sau gáy Hoa Phi!

“Cái gì?”

Sắc mặt Hoa Phi cũng đột biến, tai y mơ hồ nghe thấy tiếng xé gió khe khẽ, nhưng muốn thi triển thân pháp né tránh đã không còn kịp, Hoa Phi chỉ đành xoay người, dùng cánh tay phải để đỡ.

“Rắc!”

Ngay sau đó, viên sỏi đập vào cánh tay đang giơ lên đỡ của Hoa Phi, ngay khoảnh khắc va chạm, Hoa Phi nghe thấy rõ ràng tiếng xương vỡ nát, viên sỏi nhỏ bé kia lại như một cây lưu tinh chùy nặng trịch, mang theo một sức mạnh kinh người, xương cánh tay của Hoa Phi vỡ tan, cơn đau thấu xương khiến y trợn tròn hai mắt, tim như ngừng đập!

“Mau… lui!”

Hoa Phi vừa kinh vừa giận, vội vàng thi triển thân pháp, muốn lui về phía đao khách gầy gò và gã béo áo xám, nhưng trong bóng tối, một bóng đen cao lớn đã lao ra, tựa mãnh hổ đã rình mồi từ lâu, trong nháy mắt áp sát Hoa Phi đang hoảng hốt muốn lùi lại, một cánh tay thon dài vươn ra, năm ngón tay như gọng kìm siết chặt lấy cổ Hoa Phi.

Hoa Phi phản ứng cực nhanh, một tay bị phế, cổ bị khống chế, bàn tay trái còn lành lặn của y lật một cái, một con dao găm từ trong tay áo trượt ra, được y nắm chặt, đâm về phía bụng dưới của bóng đen, hy vọng có thể ép hắn lùi lại.

Nhưng bàn tay lớn còn lại của bóng đen đã vươn ra, tóm lấy cổ tay trái của Hoa Phi, khiến nhát đâm này không thể tiến thêm một phân nào!

“Buông… buông tay!”

Hoa Phi gắng sức giãy giụa, nhưng chẳng thể lay chuyển được bàn tay kia chút nào, sự chênh lệch về sức mạnh giữa hai người tựa như trẻ con với người lớn.

“Là… là hắn!”

Kim Xán đang choáng váng ngã ngồi dưới đất cũng sững sờ, hắn nhận ra ngay, kẻ đột nhiên ra tay tấn công, bắt sống Hoa Phi chính là nam tử áo đen bịt mặt lúc trước, đối phương đã đi mà còn quay lại

Bóng đen ấy dĩ nhiên là Tần Khôn.

“Thích đánh lén ta sao?”

Tần Khôn dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn Hoa Phi đang kinh hãi trước mặt, sát ý trong mắt không hề che giấu.

Hắn chỉ là tình cờ đi ngang qua, vậy mà ba kẻ này lại muốn tiện tay giết chết hắn ư? Điều này khiến trong lòng Tần Khôn cũng dâng lên một luồng hung khí, sát ý sục sôi!

Tần Khôn xưa nay có ân báo ân, có oán báo oán, Hoa Phi muốn giết hắn, vậy Tần Khôn liền muốn mạng của y!

Vừa rồi Tần Khôn giả vờ không so đo với bọn chúng, chẳng qua là để sang một bên đặt cái giỏ nặng mấy chục cân thịt xuống, đồng thời đánh cho chúng một đòn bất ngờ mà thôi