TRUYỆN FULL

[Dịch] Trượng Lục Kim Thân Trấn Yêu Ma, Ta Thần Thông Vô Thượng Hạn

Chương 37: Phi Hoàng Phá Không! Sát Ý Sục Sôi! (1)

Kim Xán nghiến răng nghiến lợi: “Ta, Kim Xán, dù có chết… cũng sẽ không rơi vào tay ba tên chuột nhắt các ngươi!”

Kim Xán tính tình cao ngạo, ba kẻ này muốn bắt sống hắn, phần lớn là muốn dùng hắn để uy hiếp phụ thân, Kim Xán thà chết chứ không muốn để ba kẻ này được toại nguyện!

“Hê hê hê… Suốt chặng đường truy đuổi này, lão tử đã hết kiên nhẫn rồi, lát nữa nhất định sẽ đánh gãy tay chân ngươi! Để xem xương cốt ngươi có cứng bằng cái miệng không!”

Gã béo áo xám khẽ thở dốc, y cười lạnh không ngừng.

Kim Xán bị ba tên giang hồ này tập kích, vây công, liều chết đột phá vòng vây, một mạch chạy về phía hắc thị gần nhất, hy vọng ba kẻ này có thể ném chuột sợ vỡ bình, nhưng rốt cuộc vẫn không được như ý, bị đuổi kịp, chặn lại trên con đường núi chật hẹp này. Kim Xán cũng cảm thấy tuyệt vọng từng cơn, hắn bị thương lại mệt mỏi, không thể nào là đối thủ của ba kẻ này.

“Ngươi là ai?”

Lúc này, nam tử gầy gò có khinh công không tệ đang chặn đường, ánh mắt khóa chặt lên người Tần Khôn, chậm rãi mở lời hỏi.

Bọn chúng đương nhiên cũng đã phát hiện ra Tần Khôn. Tần Khôn thầm thấy bất đắc dĩ, quả nhiên đi đêm lắm có ngày gặp ma!

“Ta chỉ tình cờ đi ngang qua con đường núi này… Xin hãy cho ta rời đi, ân oán của các ngươi không liên quan đến ta, cứ tự mình giải quyết là được.”

Tần Khôn khách khí nói, không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti.

“Bọn chúng không phải một phe sao?”

Kim Xán vốn tưởng Tần Khôn mặc đồ đen che mặt là một trong những kẻ truy sát mình, thấy nam tử gầy gò Hoa Phi mở lời mới biết hai bên không quen biết, hắc y nhân này chỉ tình cờ đi ngang qua mà thôi.

Ánh mắt Hoa Phi lóe lên, y thấy cái giỏ Tần Khôn đeo trên lưng không nhẹ, nhưng lại có thể đi lại trên núi mà không hề thở dốc, hiển nhiên không phải người thường.

Mà người thường cũng không thể nửa đêm mặc dạ hành y đi trong chốn hoang dã.

“Được, chuyện ở đây không liên quan đến ngươi, mau rời đi đi.”

Hoa Phi dường như đang suy tính, cuối cùng y chậm rãi gật đầu, thân thể khẽ nghiêng sang một bên, nhường đường.

“Đa tạ.”

Tần Khôn lập tức nói lời cảm tạ rồi đi về phía xa. Ba kẻ này có thể truy sát Kim Xán đến mức thảm hại như vậy, hẳn là võ giả nhập phẩm không sai. Hơn nữa thân phận của chúng không rõ ràng, Tần Khôn đương nhiên không muốn rước lấy phiền phức. Còn sống chết của Kim Xán thì liên quan gì đến hắn?

Tần Khôn đi ngang qua người Hoa Phi, nhưng vào khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, khi Tần Khôn quay lưng về phía Hoa Phi, hắn dường như cảm giác được điều gì, trong mắt lóe lên một tia tức giận và sát ý!

“Cẩn thận!” Kim Xán cũng đột nhiên lớn tiếng nhắc nhở.

Không hề có dấu hiệu báo trước, ngay khoảnh khắc Tần Khôn đi qua, nam tử gầy gò Hoa Phi đột nhiên rút ra một con dao găm sắc bén từ trong ống tay áo phải, nắm chặt trong tay, không chút do dự đâm thẳng vào lưng Tần Khôn!

Rõ ràng, nam tử gầy gò Hoa Phi và đồng bọn vốn không hề có ý định bỏ qua cho Tần Khôn. Bọn chúng ra tay với Kim Xán là vì phụ thân hắn, quán chủ Kim Đỉnh Võ Quán Kim Cẩm Đường, chuyện này không thể để lộ ra ngoài!

“Trách thì chỉ trách ngươi xui xẻo thôi!”

Trong đáy mắt Hoa Phi lóe lên một tia lạnh lẽo. Trước đó y đồng ý cho Tần Khôn rời đi, chẳng qua là để hắn lơ là cảnh giác, thừa cơ đánh lén mà thôi.

“Vụt!”

Nhưng Hoa Phi cũng đột nhiên biến sắc, Tần Khôn đang quay lưng về phía y bỗng nhiên lấy chân trái làm trụ, chân phải tung một cú đá bọ cạp ra sau, kéo theo tiếng xé gió khẽ khàng, lướt đi một tàn ảnh, đá thẳng vào bụng dưới của Hoa Phi!

Tần Khôn ngũ giác nhạy bén, lại luôn giữ cảnh giác cực cao. Hoa Phi vừa ra tay đánh lén, hắn đã lập tức ứng phó.

Chân dài hơn tay, chưa đợi dao găm của mình đâm trúng Tần Khôn, kẻ trúng chiêu trước chắc chắn là y!

Hoa Phi đành phải khẽ cong hai chân, bật nhảy lùi lại gần một trượng, tránh được cú đá này của Tần Khôn.

“Kẻ này là võ giả nhập phẩm!”

Hoa Phi đứng vững, sắc mặt khẽ biến. Tuy đã tránh được cú đá của Tần Khôn, nhưng xét từ phản ứng nhanh nhẹn, tốc độ và lực đạo của cú đá ấy, tuyệt đối là võ giả nhập phẩm không thể nghi ngờ!

Một chiêu bức lui Hoa Phi đang đánh lén, Tần Khôn xoay người lại, trong đôi mắt đã ẩn hiện một tia sát khí lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Ý gì đây?”

Hoa Phi, đao khách áo đen và gã béo áo xám đều biến sắc. Nếu Tần Khôn chỉ là một người qua đường bình thường, tiện tay giết đi là xong. Nhưng Hoa Phi đánh lén thất bại, tên bịt mặt áo đen này mười phần thì có đến tám chín phần là võ giả nhập phẩm. Giờ phút này, nhiệm vụ quan trọng nhất của bọn chúng là bắt giữ Kim Xán, không cần thiết phải gây thêm chuyện!

Hoa Phi vội nở nụ cười, nói: “Vừa rồi chỉ là đùa một chút… Mong các hạ đừng để bụng, xin hãy mau chóng rời đi!”

Cùng lúc đó, đao khách áo đen và gã béo áo xám đều căng cứng cơ bắp. Nếu Tần Khôn không chịu bỏ qua, vậy bọn chúng cũng chỉ đành tốn thêm chút công sức

“Không có lần sau!” Tần Khôn lạnh lùng nhìn chòng chọc Hoa Phi, cuối cùng chậm rãi buông một câu, dường như không muốn rước thêm phiền phức, rồi vác giỏ tre đi về phía xa, biến mất vào bóng tối, lần này Hoa Phi không ngăn cản.

“May thật…”