TRUYỆN FULL

[Dịch] Trượng Lục Kim Thân Trấn Yêu Ma, Ta Thần Thông Vô Thượng Hạn

Chương 36: Đêm đen gió lớn! Giang hồ khách!

Nhưng vì để cho an toàn, Tần Khôn chỉ có thể mua những loại thịt này ở chợ đen.

Dù sao hắn cũng là một gia bộc của Lưu gia, nếu mua sắm thịt thà rầm rộ ở chợ rất dễ khiến người khác chú ý. Một gia bộc lấy đâu ra vốn liếng mà bữa nào cũng gà vịt cá thịt?

“Thịt bò dinh dưỡng phong phú, chỉ là giá hơi đắt, ngoài ra còn có thịt mỡ heo… tuy hơi ngấy, ăn không ngon bằng thịt nạc nhưng năng lượng lại dồi dào hơn thịt nạc nhiều!”

Trong chợ đen, Tần Khôn áo đen che mặt suy tính rồi mua mấy cân thịt bò, thịt heo.

Không có điều kiện dùng dược thiện, Tần Khôn chỉ có thể ăn một lượng lớn thịt để thai nghén chân khí!

Lặng lẽ trở về nhà, trời đã chạng vạng, Tần Khôn nhóm lửa nấu cơm, bôn ba bên ngoài cả ngày trời nên hắn đã đói meo.

Trên bàn ăn, nhìn chậu khoai tây hầm thịt bò trước mắt, hương thơm dường như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, Tần Khôn đói đã lâu không nhịn được, gắp một miếng thịt bò lên ăn ngấu nghiến.

Trước kia Tần Khôn vì khỏe như trâu nên sức ăn cũng lớn hơn người thường, cho dù có lấy chút thịt từ lò mổ về ăn thêm, cộng thêm mỗi lần được nghỉ hắn đều vào núi săn bắn, nhưng thực tế ngày thường hắn cũng chưa từng được ăn no.

Bây giờ để luyện ra chân khí, Tần Khôn phải ăn no uống đủ mỗi bữa, tinh luyện năng lượng từ thức ăn để lớn mạnh khí cảm, dần dần chuyển hóa thành chân khí!

Người thường muốn hoàn thành bước này, nếu không có các loại thuốc đại bổ trợ giúp thì dù có tốn mấy năm, mười năm mới dưỡng ra chân khí cũng là chuyện bình thường.

“Cảm thấy… mười mấy lượng bạc này dùng chẳng được bao lâu.”

Ăn một bữa no nê, đã lâu mới lại được cảm nhận sự thỏa mãn do ấm no mang lại, Tần Khôn khoan khoái thở dài một hơi, cảm nhận dạ dày đang tiêu hóa thức ăn trong bụng, hắn lại âm thầm nhíu mày.

Mười ba lượng bạc, đối với người thường mà nói không phải là một con số nhỏ, nhưng với tình cảnh của Tần Khôn, bữa nào cũng gà vịt cá thịt, lại thêm sức ăn kinh người, mười mấy lượng bạc này căn bản chẳng chống đỡ được bao lâu.

Phải biết một con trâu phải ăn mấy chục cân cỏ, Tần Khôn khỏe như trâu, tuy hắn ăn thịt giàu năng lượng hơn nhưng sức ăn tối đa của hắn cũng khoảng mười đến hai mươi cân, tương đương với một tháng có thể ăn hết khoảng hai con heo trưởng thành!

Theo giá thịt ở chợ đen, mười ba lượng bạc này của hắn e rằng chỉ có thể chống đỡ được hơn một, hai tháng!

“Luyện võ… quả nhiên là văn nghèo võ giàu, người thường muốn dựa vào luyện võ để đổi đời đúng là khó thật!”

Tần Khôn âm thầm bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ đành đi bước nào hay bước đó.

Những ngày tháng của Tần Khôn trôi qua rất bình lặng, kể từ khi hắn sinh ra khí cảm đến nay đã được nửa tháng.

Đêm hôm đó, giữa chốn hoang dã, Tần Khôn áo đen che mặt, lưng đeo một cái gùi, trong gùi chứa ba bốn mươi cân thịt, người thường cõng vật nặng mấy chục cân đi đường dài chắc chắn sẽ mệt đến thở hổn hển, còn Tần Khôn thì thần sắc vẫn như thường, giống như chỉ đang đeo một cái túi nhẹ.

Tần Khôn là gia nô của Lưu phủ, vì đã xin phép Lý quản sự nên khi nghỉ ngơi được phép ra ngoài, thời gian còn lại hắn không tiện rời khỏi huyện Trường Thanh.

Mà thịt Tần Khôn cần, một lần không thể tích trữ quá nhiều. Để đảm bảo thịt tươi ngon, cứ hai ngày hắn lại phải đến chợ đen mua sắm. Do đó, Tần Khôn chỉ đành nhân lúc đêm hôm, khi các nhà trong huyện Trường Thanh đều cửa đóng then cài mà lén lút ra ngoài.

Đương nhiên, làm vậy cũng có rủi ro, ban đêm ở huyện Trường Thanh có lệnh giới nghiêm, đêm khuya vắng lặng sẽ có binh lính tuần tra, nếu lúc này bị binh lính phát hiện sẽ bị xử tội như trộm cướp, huống chi Tần Khôn lại ăn mặc như thế này.

Nhưng may là Tần Khôn không phải người thường, ngũ quan của hắn nhạy bén, chỉ cần cẩn thận một chút là sẽ không bị binh lính tuần tra phát hiện.

“Chợ đen này mở cửa cả ngày, đúng là tiện lợi thật.”

Tần Khôn đeo cái gùi đầy thịt bò, thịt heo, thầm nghĩ.

Chợ đen cá rồng lẫn lộn, cũng có người vì không muốn gây chú ý cho người khác nên rất nhiều người thích đến chợ đen vào ban đêm, tuy giá thức ăn trong chợ đen cao hơn giá thị trường không ít, nhưng được cái tiện lợi!

Xuyên qua núi rừng hoang dã, Tần Khôn đi đường quen thuộc.

Nhưng đột nhiên, Tần Khôn dừng bước, trăng tròn treo cao, tai hắn khẽ động, nghe thấy tiếng sột soạt trong rừng, như thể có con vật nào đó đang chạy.

“Có dã thú ư? Đang chạy về phía ta?”

Tần Khôn lập tức đề cao cảnh giác, bàn tay lặng lẽ cho vào trong tay áo.

Nhưng rất nhanh, Tần Khôn phát hiện đó không phải dã thú, trong rừng núi, một nam tử đang co giò chạy như điên, từ xa Tần Khôn đã ngửi thấy mùi máu tanh, bụng, vai, cánh tay, ngực của nam tử này đều có máu tươi chảy ra, thấm ướt đẫm bộ y phục màu xanh chàm, sắc mặt y càng tái nhợt như giấy.

“Chạy… mau chạy… đến chợ đen là an toàn rồi!”

Nam tử trẻ tuổi này sắc mặt tái nhợt, thương thế cực nặng, nếu không phải y từ nhỏ đã luyện võ, thân thể cường tráng, thì với vết thương này người thường đã sớm ngất đi rồi, huống chi là chạy như điên mười mấy hai mươi dặm như y, dù vậy, đầu óc y cũng choáng váng, hoàn toàn dựa vào ý chí cầu sinh để chống đỡ cơ thể, ép ra tiềm năng.

Nhưng đột nhiên, nam tử trẻ tuổi nhìn thấy Tần Khôn mặc đồ đen đang đứng phía trước trên con đường núi, y lập tức dừng bước, cả người lảo đảo dừng lại, chân trượt một cái, suýt nữa thì ngã xuống đất.

“Cái gì? Có người chặn đường?”

Nam tử trẻ tuổi nhìn Tần Khôn áo đen che mặt phía trước, trong mắt lập tức hiện lên vẻ tuyệt vọng, tưởng rằng Tần Khôn là người truy sát mình, đang chặn đường y ở phía trước.

“Gã là… thiếu quán chủ của Kim Đỉnh võ quán, Kim Xán?”

Mà khi thấy nam tử trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt đang co giò chạy như điên này, Tần Khôn cũng có chút kinh ngạc, bởi vì người này Tần Khôn quen biết, chính là thiếu quán chủ Kim Đỉnh võ quán Kim Xán, người đã dùng giá cao mua tấm da bạch vân hồ ở chợ đen hôm đó!

Chỉ là Kim Xán lúc này so với vẻ hiên ngang oai hùng lúc đó như hai người khác nhau, vô cùng chật vật, vai, ngực, cánh tay đều như bị đao chém, máu vẫn đang rỉ ra.

“Gã hình như đang bị người ta truy sát, nhưng… không can hệ gì đến ta! Đừng rước thêm phiền phức, đi là thượng sách!”

Kim Xán bị trọng thương mà vẫn co giò chạy như điên khiến Tần Khôn không khó để liên tưởng rằng y chắc chắn sẽ mang đến phiền phức, hắn không muốn bị cuốn vào, giữ mình là hơn, đi là thượng sách!

Nhưng Tần Khôn bỗng tai khẽ động, nghe thấy tiếng sột soạt, trong bóng tối phía sau, một nam tử gầy gò lướt tới nhanh như gió, rõ ràng là có khinh công không tầm thường!

“Ha ha ha! Chạy đi! Sao không chạy nữa?”

Nam tử gầy gò kia cất tiếng cười khẽ, chắp tay sau lưng, nhìn Kim Xán, cười như không cười nói.

“Hoa Phi… ta và các ngươi không oán không thù, hà tất phải ép người quá đáng như vậy?”

Thấy người này, sắc mặt Kim Xán càng thêm tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi.

Tần Khôn nhíu mày, khinh công của nam tử gầy gò tên Hoa Phi này khá tốt, dường như là người truy sát Kim Xán, nhưng lại đi trước một bước, chặn ở con đường núi phía trước.

“Vẫn còn người.”

Tần Khôn thấy, phía sau Kim Xán, cũng có hai người đang co giò chạy tới.

Hai người này một béo một gầy, trong đó gã béo mặc áo xám thân hình lớn hơn người thường cả một vòng, đôi bàn tay cũng to dày, tràn đầy cảm giác sức mạnh, người gầy còn lại, hay nói đúng hơn là nam tử trông có vẻ gầy khi đứng cạnh gã béo kia, thì hai cánh tay thon dài, bên hông đeo một thanh trường đao.

Ba người này một trước một sau, chặn đứng con đường núi này, xem ra đều là người giang hồ có võ công.

Gã đao khách chậm rãi lên tiếng: “Kim Xán, bó tay chịu trói đi. Nếu không phải ba huynh đệ chúng ta vừa rồi có nương tay, ngươi đã chết không dưới ba lần rồi.”