Tên: Tần Khôn
Võ công: Thiết Thạch Quyền (tiểu thành 1%)
Kỹ năng: Đồ tể (viên mãn), Ném (tinh thông 59%)
Thần chủng: Huyết Hải Thần Chủng (khí huyết như trâu 41%)
“Thiết Thạch Quyền, cuối cùng cũng luyện đến tiểu thành rồi…”
Trên mặt Tần Khôn hiện lên một tia vui mừng.
Nửa năm qua, Tần Khôn thu hoạch không nhỏ, tiến bộ lớn nhất chính là Thiết Thạch Quyền có Sinh Cơ Cao phụ trợ, cuối cùng đã bước vào cảnh giới tiểu thành!
Ngoài ra, Huyết Hải Thần Chủng vẫn chưa trưởng thành được một nửa. Không còn cách nào khác, Huyết Hải Thần Chủng muốn thuế biến lần nữa, cần năng lượng nhiều hơn gấp mấy lần so với lần đầu, chỉ có thể từ từ mà đến!
Còn thuật ném, vốn thuộc về kỹ xảo đơn giản, mà thứ càng đơn giản lại càng khó luyện đến cảnh giới siêu phàm thoát tục, chỉ có thể bỏ ra rất nhiều thời gian để luyện tập.
Giống như kỹ năng Đồ tể, Tần Khôn đã phải mất mấy năm trời mới luyện đến viên mãn!
“Thiết Thạch Quyền cảnh giới tiểu thành… Song quyền của ta trở nên cường hãn hơn, toàn lực đánh vào cây cối cũng không làm tổn thương hai tay. Ngoài ra, dường như khả năng khống chế cơ bắp, gân mạch của song quyền cũng trở nên hoàn mỹ hơn…”
Tần Khôn nhìn đôi tay rộng lớn của mình, lẩm bẩm tự nhủ.
Bất kỳ môn võ công nào muốn luyện đến cảnh giới cao thâm đều không dễ dàng, cần hao phí rất nhiều thời gian và tinh lực, cho dù chỉ là võ công không nhập lưu!
Như Thiết Thạch Quyền, nhập môn xem như đơn giản, nhưng muốn luyện đến tinh thông đã khá khó khăn, còn muốn luyện đến tiểu thành, người bình thường có lẽ phải tốn mấy năm, thậm chí là mười năm.
Tần Khôn có thể luyện Thiết Thạch Quyền đến tiểu thành chỉ trong hơn một năm, không chỉ vì hắn chỉ luyện một môn võ công này và không hề lơ là, mà phần lớn là vì nền tảng thể chất của hắn cường hãn, thân thể tráng kiện như trâu, có ưu thế trời sinh đối với việc tu luyện loại ngoại công cương mãnh này!
Mà sau khi Thiết Thạch Quyền đạt đến tiểu thành, Tần Khôn đã mơ hồ cảm nhận được mình dần chạm đến những điểm huyền diệu của môn võ công này.
Hít sâu một hơi, Tần Khôn thử dồn lực về phía tay phải. Hắn cảm nhận được một luồng sức mạnh đang lưu chuyển trong cơ thể, đó chính là 'khí huyết' ngày càng hùng hậu của hắn!
Lượng lớn khí huyết ngưng tụ về tay phải Tần Khôn, một chuyện kỳ dị đã xảy ra, tay phải của hắn lại như được thổi phồng, bành trướng ra cả một vòng!
“Đây là…”
Tần Khôn cũng có chút kinh ngạc nhìn tay phải của mình. Hắn dùng tay trái so sánh một chút, trong trạng thái khí huyết sung mãn, tay phải rõ ràng lớn hơn tay trái một vòng, tựa như khoảng cách giữa tay của hài đồng và người trưởng thành!
“Thiết Thạch Quyền luyện đến tiểu thành, kinh mạch ở tay ta dường như đã trải qua một loại thuế biến nào đó, có thể hội tụ lượng lớn khí huyết vào một chỗ.”
Tần Khôn hoạt động bàn tay tràn đầy khí huyết, linh hoạt như cánh tay điều khiển ngón tay, không hề có chút cảm giác căng phồng hay trì trệ nào. Hắn cũng hiểu rõ, đây là biến hóa chỉ xuất hiện khi Thiết Thạch Quyền đạt đến tiểu thành, kết hợp với thể chất đặc biệt khí huyết như trâu của bản thân!
“Vậy thì thử xem, Thiết Thạch Quyền tràn đầy khí huyết này của ta có thể bộc phát ra uy lực mạnh đến mức nào!”
Tần Khôn hít sâu một hơi, hắn đột nhiên vung nắm đấm phải to lớn, đánh ra về phía cây đại thụ phía trước.
“Xoẹt!”
Nắm đấm mang theo kình lực nặng nề, ép không khí đến mức phát ra tiếng rít chói tai.
“Ầm!!”
Nắm đấm hung hãn nện lên cây đại thụ to bằng hai người ôm, một tiếng nổ trầm đục vang lên. Luồng sức mạnh đáng sợ bùng nổ, chấn động khiến cây đại thụ rung chuyển dữ dội, tựa như bị một con mãnh ngưu điên cuồng húc phải, vô số lá cây từ trên tán lá rơi xuống, bay lượn như bướm.
Tiếng va chạm trầm đục vang vọng, khiến mấy con chim trong khu rừng gần đó bị kinh động, vỗ cánh bay đi.
“Rắc!”
Cùng với tiếng rạn nứt, vỏ cây nổ tung, thân cây nứt toác, vụn gỗ bay tứ tán.
Tần Khôn chậm rãi thu nắm đấm lại, trên thân cây đã hằn sâu một dấu quyền gần hai tấc, xung quanh dấu quyền là những vết nứt giăng đầy!
“Uy lực này… quá kinh khủng!”
Tần Khôn nhìn dấu quyền sâu hoắm trên thân cây, trong lòng không khỏi kinh ngạc tán thán.
Khi được khí huyết rót đầy, nắm đấm của hắn quả thực đã vượt khỏi phạm trù của xương thịt, trở thành một hung khí tuyệt đối. Nếu một quyền như vậy nện lên thân thể xương thịt, có thể tưởng tượng được sức sát thương sẽ kinh khủng đến mức nào!
“Thiết Thạch Quyền của ta đã luyện đến tiểu thành, lại thêm phương pháp hội tụ khí huyết này, uy lực bộc phát ra có thể sánh ngang với Thiết Thạch Quyền đại thành! Tuyệt đối không thua kém Lưu Tín, thậm chí còn mạnh hơn!”
Tần Khôn hoạt động cổ tay, trong lòng phấn chấn đến cực điểm.
Huyết Hải Thần Chủng khiến khí huyết của hắn thuế biến, thể phách cường tráng như trâu, khí huyết hùng hậu, cũng làm cho cùng một môn võ công trong tay hắn lại có những biến hóa khác biệt.
Cho dù là cùng một môn võ công, trong tay những người khác nhau, uy lực phát huy ra cũng khác biệt. Có người thể chất đặc biệt, trời sinh thần lực, có người thì thể chất, căn cốt bình thường, rất khó thắng được người trước!
Thiết Thạch Quyền của Tần Khôn luyện đến tiểu thành, hắn liền có thể dùng song quyền ngưng tụ khí huyết của bản thân, thúc đẩy uy năng của Thiết Thạch Quyền lên một tầng cao hơn!
Bất kỳ môn võ công nào, cho dù là loại tương đối dễ luyện, muốn đạt đến cảnh giới tiểu thành cũng phải mất không dưới mười năm khổ công. Còn muốn luyện đến đại thành? Cần đến mấy chục năm miệt mài khổ luyện!
Muốn luyện đến viên mãn, thì không chỉ cần nỗ lực, mà còn cần cả thiên phú!
Thiết Thạch Quyền mà Lưu Tín từng thể hiện trước đây đã khiến người ta kinh hãi, một quyền đánh nát một bàn đá. Mà Tần Khôn giờ đây cũng có thể dễ dàng làm được điều đó.
Đương nhiên, Tần Khôn cũng không tự đại đến mức cho rằng mình có thể dễ dàng thắng được Lưu Tín.
Lưu Tín chắc chắn không chỉ biết một môn Thiết Thạch Quyền, thứ hắn chủ tu nhất định là võ học cao thâm hơn. Mà ưu thế của Tần Khôn so với võ giả bình thường nằm ở thể phách cơ bản của hắn cực kỳ cường hãn, quyền cước đơn giản cũng có thể bộc phát ra sức sát thương kinh người.
Ai mạnh ai yếu, phải giao đấu mới biết!
Tần Khôn thử nghiệm sự biến hóa sau khi Thiết Thạch Quyền đạt đến tiểu thành. Song quyền của hắn đều có thể ngưng tụ khí huyết, khiến nắm đấm tràn đầy khí huyết, bộc phát ra sức sát thương mạnh hơn!
Tuy nhiên, hơi đáng tiếc là chỉ có song quyền mới làm được điều này, các bộ phận khác thì không.
“Môn Thiết Thạch Quyền này… rất có khả năng là một môn võ công tàn khuyết, được tách ra từ một môn võ công nào đó. Nếu vậy, liệu luyện đến viên mãn có thể sinh ra thần chủng không?”
Mà biến hóa này cũng khiến Tần Khôn hiểu rõ, Thiết Thạch Quyền mà Lưu Tín truyền dạy cho bọn họ, tuyệt đối đã giữ lại không ít chiêu thức. Điều này cũng không khỏi khiến Tần Khôn lo lắng, một môn võ công tàn khuyết luyện đến viên mãn liệu có thể như kỹ năng “Đồ tể” mà sinh ra thần chủng hay không.
Tần Khôn cũng không tiếp tục suy nghĩ nữa. Thiết Thạch Quyền của hắn còn cách viên mãn một đoạn, không cần phải nghĩ nhiều như vậy!
“Cũng không còn sớm nữa, phải về thôi.”
Nhìn thoáng qua sắc trời, Tần Khôn liền không chần chừ, vác cái gùi đựng thú săn lên lưng, khởi hành rời khỏi Đại Trạch Sơn.
Thời gian nghỉ ngơi đã hết, ngày hôm sau Tần Khôn lại bắt đầu công việc bận rộn mà quen thuộc.
“Kỳ lạ… hôm nay Trương quản sự sao không đến?”
Trong phòng giết mổ, Tần Khôn có chút nghi hoặc.
Trước đây Trương quản sự đều đến rất sớm, sẽ đến phòng giết mổ tuần tra, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng y.
Đến giữa trưa, lại có người thông báo Tần Khôn cùng các gia nô khác tập hợp.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Giờ là giờ ăn cơm mà… Ta sắp chết đói rồi!”
Tại một khoảng sân rộng rãi ở hậu viện Lưu phủ, từng gia nô Lưu gia nhìn nhau, không hiểu vì sao đột nhiên lại phải tập hợp mọi người ở đây.
Trong lòng Tần Khôn cũng đầy nghi hoặc