TRUYỆN FULL

[Dịch] Trượng Lục Kim Thân Trấn Yêu Ma, Ta Thần Thông Vô Thượng Hạn

Chương 18: Tam Bộ Nhất Sát! Đẫm Máu Tại Chỗ!

“Đao ca!”

“Ta giết ngươi!”

Tần Khôn một chiêu trùy quyền bất ngờ đã trọng thương Trần Đao đến mức cận kề cái chết, còn âm lãnh nam tử và gã áo xám đều kinh hô một tiếng, giận dữ tột cùng, hoàn toàn không ngờ thiếu niên trước mắt lại dám ra tay tập kích bọn chúng!

“Xoẹt!”

Trường đao bên hông gã áo xám tuốt khỏi vỏ, cánh tay rắn chắc nắm chặt chuôi đao, một đao thế lớn lực trầm giận dữ chém xuống, lưỡi đao sắc bén phản chiếu hàn quang, có thể cắt thịt chặt xương, vừa có tốc độ lại có sức mạnh, hiển nhiên đã khổ công luyện tập đao pháp!

Đối mặt với một đao hung mãnh của gã áo xám, Tần Khôn không dám lơ là, đừng nói hắn chỉ là thân thể phàm thai, ngay cả một số võ giả nhập phẩm tu luyện thành công ngạnh công cũng không dám dùng thân thể để đỡ nhát chém của đao kiếm!

Huyết Hải Thần Chủng của Tần Khôn đã khiến khí huyết của hắn lớn mạnh từ mấy tháng trước, hoàn thành một lần lột xác, hắn không chỉ có sức mạnh như trâu, ngũ quan cũng nhạy bén hơn người thường rất nhiều, trong mắt hắn, quỹ đạo của nhát đao hung mãnh này hiện ra rõ ràng, khiến hắn có đủ thời gian để phản ứng.

Thiết Thạch Quyền. Hoành quyền!

Tần Khôn không lùi mà tiến, sải một bước, rút ngắn khoảng cách với gã áo xám, cánh tay trái tựa như xà nhà, cột đá giáng xuống, đập thẳng vào cổ tay cầm đao của gã tráng hán trước khi lưỡi đao kịp hạ xuống.

Cách đánh của Thiết Thạch Quyền này Tần Khôn đã thuộc nằm lòng, cũng từng đối luyện với Mã Hồng một thời gian, giờ đây trong thực chiến cũng không hề nương tay, bình tĩnh ứng phó.

“Bốp!”

Một luồng sức mạnh cường hãn khiến gã áo xám chỉ cảm thấy xương cổ tay như nứt toác, đau đớn thấu xương, trường đao trong tay cũng không thể nắm chắc, lảo đảo bay lên rồi rơi xuống, lưỡi đao cắm sâu vào đất bên cạnh!

Thiết Thạch Quyền. Phách quyền!

Đánh rơi binh khí của gã tráng hán, động tác của Tần Khôn không hề chậm lại, đã chiếm ưu thế thì không buông tha, hắn khép năm ngón tay phải lại, quyền chưởng tựa đao phủ, không chút lưu tình bổ thẳng xuống cổ gã áo xám đang kinh ngạc tột độ vì binh khí tuột khỏi tay.

Thiết Thạch Quyền của Tần Khôn đã luyện đến cảnh giới tinh thông, kết hợp với thể phách như trâu mộng của hắn, một đòn phách quyền bùng nổ sức mạnh có thể đánh nát tấm gỗ dày gần nửa thước!

“Rắc!”

Tiếng xương cốt vỡ vụn giòn tan vang lên, xương cổ gã áo xám nát vụn, một luồng kình lực chấn động khiến tai mũi y rỉ máu, cả người mất đi sự khống chế, tựa như không còn điểm tựa mà mềm oặt ngã xuống đất, không một tiếng động mà hôn mê bất tỉnh.

“Vút!”

Sau lưng Tần Khôn mơ hồ có tiếng xé gió khẽ vang lên, chính là âm lãnh nam tử kia, y như một con độc xà âm hiểm, ra tay hiểm độc, vòng ra sau lưng Tần Khôn, từ phía sau chém tới một đao, muốn chém bay đầu hắn!

Tần Khôn tinh thần tập trung, sớm đã chú ý đến động thái của âm lãnh nam tử, hắn không chút do dự, một tay chộp lấy trường đao của gã áo xám rơi trên đất, hắn cũng không nhìn xem mình dùng lưng đao hay lưỡi đao, vung trường đao, trở tay chém ngang một nhát!

“Keng!”

Lưng đao dày nặng va chạm với lưỡi đao của âm lãnh nam tử, một tiếng kim loại va chạm giòn tan vang lên, loé lên cả tia lửa, lưỡi đao của âm lãnh nam tử bị mẻ một miếng.

“Cái gì?”

Âm lãnh nam tử toàn thân run lên, chỉ cảm thấy trên cánh tay truyền đến một luồng cự lực lớn đến kinh người, khiến cánh tay y tê dại, mất đi tri giác, hổ khẩu rách toác, trường đao trong tay không nắm giữ được mà tuột tay bay ra!

“A Khôn… khoan đã, chúng ta không có ác ý… vì sao ngươi đột nhiên ra tay?”

Nửa người của âm lãnh nam tử tê dại, trong tay cũng không còn vũ khí, nhìn thấy Tần Khôn tay cầm trường đao, sát khí đằng đằng quay người lại, y hồn vía lên mây, hét lên thành tiếng.

Bọn chúng dù thế nào cũng không ngờ tới, Tần Khôn vừa phút trước còn co rúm, sợ hãi lại đột nhiên ra tay, chiêu nào chiêu nấy hiểm độc, thân thủ nhanh nhẹn, tựa như một mãnh thú!

Âm lãnh nam tử mặt đầy kinh hãi, y thấy trên mặt Tần Khôn bao phủ một tầng sương lạnh, trên người tựa hồ có một luồng sát khí vô hình nhuốm máu vờn quanh, đó là sát khí tự nhiên mà Tần Khôn đã tích lũy được từ việc đồ sát lượng lớn gia súc gia cầm.

“Chạy… chạy…”

Âm lãnh nam tử đã mất binh khí căn bản không có dũng khí giao chiến với Tần Khôn, quay người bỏ chạy.

Nhưng Tần Khôn đã ra tay thì không thể nào để cho đám người của Hắc Xà Bang này rời đi, nếu không hậu hoạn vô cùng!

Khoảnh khắc âm lãnh nam tử quay người cũng là lúc y hoàn toàn bộc lộ điểm yếu của mình, Tần Khôn đạp chân một cái, lập tức áp sát âm lãnh nam tử đang quay lưng về phía hắn, trường đao trong tay nắm chặt, chém ngang một nhát!

“Xoẹt!”

Tựa như giết gà, lưỡi đao sắc bén dưới sức mạnh của cánh tay Tần Khôn, chém đứt lìa cổ của âm lãnh nam tử, đầu lìa khỏi xác, từ vết cắt máu phun như suối, bắn vọt lên cao hơn một thước!

Máu tươi phun trào khiến Tần Khôn hơi ngẩn người, hắn đã giết không ít gia súc gia cầm, nhưng giết người thì đây là lần đầu tiên.

Cùng lúc hạ sát âm lãnh nam tử, Tần Khôn có thể thấy một luồng tinh hoa khí huyết vô hình bốc lên, bị Huyết Hải Thần Chủng trong thức hải của hắn hấp thu.

“Tinh hoa khí huyết thật hùng hậu… So với tinh hoa khí huyết do heo bò cung cấp, tinh hoa khí huyết của nhân loại mạnh hơn gấp mười lần…”

Đồng thời Tần Khôn cũng hơi kinh ngạc.

Các loại gia súc khác nhau cung cấp tinh hoa khí huyết cho Tần Khôn cũng không giống nhau, trong đó, động vật có thân hình lớn sẽ cung cấp nhiều tinh hoa khí huyết hơn động vật có thân hình nhỏ.

Nhưng tinh hoa khí huyết mà âm lãnh nam tử này cung cấp lại nhiều hơn gấp mười lần so với mười con heo, loại gia súc cỡ lớn!

Xem ra tinh hoa khí huyết của nhân loại vượt xa gia súc thông thường!

“Khụ… khụ khụ… A Khôn… đừng giết ta… Hắc Xà Bang sẽ không tha cho ngươi…”

Lúc này một giọng nói kinh hãi, yếu ớt vang lên, chính là Trần Đao.

Trần Đao tim bị trọng thương, tay chân vô lực, miệng liên tục ho ra máu, thê thảm vô cùng, y thấy hai thủ hạ của mình bị Tần Khôn trọng thương, giết chết, y giãy giụa liên tục cầu xin tha mạng, trên mặt tràn đầy kinh hãi.

“Hắn… hắn không phải gia nô của Lưu gia sao? Thực lực như thế này… tuyệt đối là võ giả nhập phẩm!”

Trần Đao kinh hoàng, Tần Khôn chỉ nhìn bề ngoài thì là một thiếu niên thanh tú, vô hại, nhưng ai có thể ngờ đối phương vừa ra tay đã là chiêu nào chiêu nấy trí mạng, nhanh như sấm sét? Đây tuyệt đối là võ giả nhập phẩm!

Võ giả nhập phẩm, đi đến đâu cũng có thể kiếm sống, giống như ở Hắc Xà Bang, võ giả nhập phẩm cũng thuộc về tầng lớp tinh anh, cốt cán, mỗi người đều được bang chủ trọng dụng!

Trần Đao dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, gia nô của Lưu gia này tuổi còn trẻ nhưng thực lực lại mạnh đến mức có thể dễ dàng giết chết bọn chúng!

Nhìn dáng vẻ thê thảm của Trần Đao đang thổ huyết cầu xin tha mạng trước mắt, Tần Khôn hơi do dự, ngay sau đó trong mắt lóe lên một tia kiên định và lạnh lẽo, trong thời loạn lạc này, muốn sống tốt, muốn trở nên mạnh hơn, thì đôi tay này không thể nào trong sạch được!

Huống chi hắn đã ra tay giết người của Hắc Xà Bang rồi, vậy thì chỉ có thể giết sạch, nếu không sẽ để lại hậu hoạn.

“Giết một cũng là giết, giết hai cũng là giết!” Tần Khôn không nói lời nào, đến trước mặt Trần Đao đang giãy giụa, hai tay cầm đao, dưới ánh mắt kinh hãi của y, tựa như bổ củi, một đao chém xuống, Trần Đao lập tức đầu lìa khỏi xác, đầu lăn xuống đất, trong mắt còn sót lại sự kinh hãi, chết không nhắm mắt!

“Còn một kẻ nữa…” Tần Khôn cầm đao nhanh chóng bước về phía gã áo xám bị hắn đánh gãy xương cổ, hôn mê bất tỉnh nhưng vẫn chưa tắt thở.

“Xoẹt!”

Giơ tay chém một đao, lưỡi đao sắc bén xé rách huyết nhục, xương cốt, đầu của gã áo xám lìa khỏi cổ, đã hoàn toàn tuyệt mệnh.

Ba người của Hắc Xà Bang này dù thế nào cũng không thể ngờ tới, bọn chúng lại chết trong tay một thiếu niên trông có vẻ vô hại