TRUYỆN FULL

[Dịch] Trượng Lục Kim Thân Trấn Yêu Ma, Ta Thần Thông Vô Thượng Hạn

Chương 81: Một hổ giết bầy cừu! Máu văng tại chỗ! (1)

“Sát!”

Còn đao khách lạnh lùng đã chẳng còn thời gian nghĩ ngợi, cùng lúc y vung đao, sáu bảy võ giả khác giả làm khách trong quán trà cũng đồng loạt ra tay, đao kiếm từ bốn phía ào ạt chém tới.

Đao khách lạnh lùng cổ tay khẽ run, trường đao trong tay vạch ra một vòng cung sáng như tuyết, chống đỡ những đòn tấn công từ bốn phía.

“Keng keng keng!”

Một tràng âm thanh kim loại va chạm giòn giã vang lên, tia lửa chói mắt bắn tung tóe.

Tần Khôn nằm sấp trên bàn, giả vờ hôn mê, không dùng mắt nhìn, chỉ bằng thính giác đã có thể nghe ra sự kịch liệt trong cuộc giao chiến của hai bên.

Đao khách lạnh lùng kia quả thực phi phàm, tuyệt đối là một đao khách xuất chúng, đao pháp tinh diệu, cao minh.

Thế nhưng nhóm người vây công y cũng đều là võ giả, lại thêm y trúng mê dược, trong không gian chật hẹp này lấy một địch nhiều, gần như không có phần thắng!

Quả nhiên, đao khách lạnh lùng kịch liệt vận động, khí huyết lưu chuyển nhanh hơn, khiến mê dược phát tác càng mạnh, trước mắt y đã xuất hiện trùng ảnh.

“Xoẹt!”

Đao khách lạnh lùng liều chết xông lên, như một mãnh thú bị vây khốn hung ác, một đao chém đứt đầu một võ giả né tránh không kịp, trong đôi mắt của cái đầu đang bay lên cao kia vẫn còn vương lại vẻ kinh hãi.

“Phập phập phập!”

Nhưng cùng lúc đó, vai và bụng của đao khách lạnh lùng đều liên tiếp trúng đao, sau lưng càng bị gã đàn ông lùn như quỷ mị kia một chưởng đánh trúng, đao khách lạnh lùng không thể chống đỡ nổi nữa, văng ngược ra ngoài, miệng phun ra một ngụm máu, trường đao đang nắm trong tay cũng loảng xoảng rơi xuống đất.

Đao khách lạnh lùng còn muốn giãy giụa, nhưng đã có mấy võ giả xông lên, đè chặt y, khiến y triệt để mất đi chút năng lực phản kháng nào.

Một trận ác chiến giữa hai bên trong quán trà này, chỉ trong thời gian ngắn đã phân định thắng bại, gã đàn ông lùn cùng nhóm võ giả đã phải trả giá bằng một mạng người để thành công bắt sống đao khách lạnh lùng đang trúng mê dược!

“Khốn kiếp… hắn giết lão Tứ, ta muốn phế hắn! Khiến hắn sau này không thể cầm đao được nữa!”

Một võ giả áo xanh hai mắt đỏ ngầu, phe mình chết một người, khiến hắn nổi giận đùng đùng, muốn ngay tại chỗ phế đi hai cánh tay của đao khách lạnh lùng.

Nhưng gã đàn ông lùn kia lập tức ngăn lại: “Lão Ngũ, bình tĩnh chút, bên cố chủ muốn người sống!”

Có người thuê bọn chúng đối phó đao khách lạnh lùng này, hơn nữa còn hứa nếu bắt sống sẽ trả thêm tiền, nếu thật sự để võ giả áo xanh chặt đứt cánh tay của đao khách lạnh lùng, e rằng đối phương sẽ chảy máu mà chết.

Võ giả áo xanh hít sâu hai hơi, bình tĩnh lại.

“Đại ca, bên này còn có một thiếu niên… hẳn là một người qua đường, nên xử trí thế nào đây?”

Lúc này có người lên tiếng, nhìn thấy Tần Khôn đang ‘hôn mê’ trên bàn bên cạnh.

“Hắn trước đó đã nhìn thấy mặt chúng ta, giết hắn là được!”

Gã đàn ông lùn giả làm tiểu nhị, nhặt một thanh chủy thủ dính máu trên đất lau lau, thản nhiên nói.

Tuy đao khách lạnh lùng này là một độc hành hiệp, dường như không có đồng bọn, nhưng nếu bị truyền ra ngoài e rằng sẽ có phiền phức, đương nhiên là giết người diệt khẩu, một lần giải quyết cho xong!

“Ngươi… các ngươi là nhắm vào ta… hà tất phải làm hại người qua đường vô tội?”

Đao khách lạnh lùng miệng tràn máu, nghiến răng giận dữ nói, trong lòng cảm thấy áy náy, biết là mình đã liên lụy thiếu niên vô tội này.

“Ngươi tự thân còn khó bảo toàn, còn rảnh lo cho người khác?” Gã đàn ông lùn khinh thường cười một tiếng.

“Thế đạo này quả thực hỗn loạn… đi ngang qua quán trà uống một ngụm trà cũng có thể rước họa sát thân! Nhưng đáng tiếc… kẻ xui xẻo chỉ có thể là các ngươi!”

Tần Khôn đang nằm sấp trên bàn giả vờ hôn mê, nghe thấy cuộc đối thoại của hai bên, trong lòng dâng lên một cỗ nộ khí và sát ý.

Hắn chẳng qua là tình cờ đi ngang qua, không hề cản trở ân oán của hai bên, nhưng mấy người này trong lúc nói chuyện lại nhẹ nhàng tuyên án tử hình hắn, điều này cũng khiến sát ý trong lòng Tần Khôn sôi trào, một bầy cừu còn vọng tưởng có thể giết chết một con mãnh hổ ư?

“Thứ lỗi… chết không chút đau đớn, cũng coi như là may mắn của ngươi!”

Một gã đàn ông gầy gò cầm đao đi tới trước mặt Tần Khôn, nhìn Tần Khôn đang nằm sấp trên bàn, hắn không chút do dự giơ trường đao trong tay lên, nhắm vào sau gáy Tần Khôn định một đao chém xuống.

Nhưng đột nhiên, gã đàn ông gầy gò chỉ cảm thấy tim mình khẽ co rút, một luồng cảm giác cực kỳ nguy hiểm ập đến, hắn mơ hồ nhận ra điều chẳng lành, nhưng đã quá muộn!

Tần Khôn vốn đang nằm sấp trên bàn, không hề báo trước mà bật dậy, hữu quyền như mũi tên, mũi dùi sắt, giận dữ giáng xuống cổ gã đàn ông gầy gò.

“Rắc!”

Cú đấm mạnh mẽ đã nghiền nát cổ gã đàn ông gầy gò, khiến toàn bộ phần cổ hắn vặn vẹo, đứt gãy, đầu nghiêng một góc quái dị, miệng mũi tràn máu, đôi mắt sung huyết trợn tròn, lảo đảo lùi lại mấy bước, mềm nhũn ngã xuống đất, thân thể co giật, thở không ra hơi, đã không còn cơ hội sống sót!

“Các ngươi… đều phải chết!”

Tần Khôn quét mắt một vòng, mặt không biểu cảm, bao phủ một tầng sương lạnh. Từ khi đám người này quyết định tiện tay giết hắn diệt khẩu, bọn chúng đã chết rồi!