“Một cái bát gỗ nát, một văn cũng không đáng.”
Haizz… quả nhiên không đáng một đồng. Tiêu Kiệt nhìn bát gỗ đã giám định xong, hậu tố lại từ “vật tùy táng” biến thành “rác rưởi”.
“Một thanh cổ kiếm đồng, có lẽ đáng giá một hai trăm văn.”
Cũng chẳng ra sao…
“Mũ trụ đồng, hẳn đã có lịch sử tám chín trăm năm, đáng tiếc chẳng phải vật phẩm đặc biệt gì, lại còn gỉ sét nghiêm trọng, đáng giá tám mươi đến một trăm văn.”