Lão già kia thần sắc nghiêm nghị: "Tiểu tử, ngươi có biết lão phu là ai không?"
"Ha ha ha, lão già nhà ngươi đúng là tức cười, ta cần biết ngươi là ai sao, nhanh lên, đưa tiền đây, không thì gia đây nằm ăn vạ ngay tại chỗ."
Hê hê, lão già tức giận đến bật cười: "Ta thấy ngươi vẫn nên biết thì hơn, lão phu là Hoàng Sư Đạo, thôn trưởng Ngân Hạnh Thôn."
Nói xong, trên đầu lão già hiện ra mấy chữ to 'Hoàng Sư Đạo (Thôn trưởng Ngân Hạnh Thôn)'.
Tán Binh lập tức sững sờ, khốn kiếp, không phải chứ.
"A, ta không biết, ngài đừng tức giận, ta cút ngay đây."
Nhưng đã quá muộn, bên kia Thiết Thiên Lý đã dẫn một đám dân binh vây lại.
Hoàng Sư Đạo (Thôn trưởng Ngân Hạnh Thôn): "Thiết đội trưởng, ta sớm đã nghe có kẻ gây họa trong thôn, ngươi cứ đứng nhìn hắn làm càn như vậy sao."
Thiết Thiên Lý kia bất đắc dĩ nói: "Hắn dù sao cũng là người quy hương, không tiện ra tay nặng."
"Hừ, người quy hương thì đã sao, ngang ngược càn rỡ, kiêu ngạo ngông cuồng như vậy, phải bị trừng phạt, Ngân Hạnh Thôn chúng ta không chào đón loại người quy hương này."
Vừa dứt lời, Tán Binh lập tức nghe thấy giọng nói của hệ thống,
【Hệ thống nhắc nhở: Điểm danh vọng của ngươi ở Ngân Hạnh Thôn giảm 50 điểm, hiện tại là 284/300, Lãnh đạm, thái độ của thôn dân đối với ngươi đã tệ đi, ngươi hiện không thể tương tác với NPC trong khu vực này, không thể sử dụng cửa hàng hoặc các chức năng khác của khu vực.】
Cái gì? Khốn kiếp, không phải chứ.
Tán Binh lập tức sững sờ, hắn vốn nghĩ chỉ cần danh vọng không rơi xuống dưới mức trung lập thì sẽ không sao, mình hoàn toàn có thể trấn lột đến khi danh vọng rơi xuống khoảng 1/100 trung lập rồi mới dừng tay, không ngờ lão già này lại trực tiếp khiến hắn bị lãnh đạm.
"Đội dân binh!"
Mấy người dân binh lập tức vây lại.
"Lập tức trục xuất kẻ này khỏi Ngân Hạnh Thôn, kẻ nào dám chống cự, giết!"
"Tuân lệnh!"
Loảng xoảng một tiếng rút đao, đao thương cung tiễn trong tay dân binh đồng loạt chĩa vào Tán Binh.
Lúc này không ít thôn dân đã vây lại, nghe lời thôn trưởng nói thì nhao nhao vỗ tay tán thưởng.
Chỉ có Lý đại thẩm đứng bên cạnh khuyên nhủ: "Ôi chao, thôn trưởng đại nhân, đứa trẻ này tuy có hơi ngang ngược, nhưng thực ra tâm địa không xấu, hay là cho nó một cơ hội nữa đi."
"Hừ, không có cơ hội thứ hai, lập tức cút khỏi Ngân Hạnh Thôn."
Dân binh cùng nhau ép tới, Tán Binh chỉ có thể bị xô đẩy lùi từng bước, cho đến khi ra khỏi phạm vi Ngân Hạnh Thôn thì mấy người dân binh mới dừng lại.
"Trông chừng kẻ này, nếu dám vào thôn một bước, giết không tha!"
Hoàng thôn trưởng nghiêm giọng nói, rồi quay người rời đi.
Xong rồi, lần này xong thật rồi! Tán Binh đứng ở cổng thôn, mặt mày ảo não.
Cách đó không xa, Tiêu Kiệt, Ngã Dục Thành Tiên, Vương Khải lại đang đứng một bên xem kịch hay.
Trong thôn có động tĩnh lớn như vậy, mấy người chơi bọn họ đương nhiên cũng chú ý tới, vì vậy đã đứng xem toàn bộ quá trình Tán Binh bị đuổi khỏi thôn, ai nấy đều dở khóc dở cười.
Tên này đúng là tự làm tự chịu, chọc ai không chọc lại chọc trúng thôn trưởng.
Thôn dân đều đã giải tán, chỉ có Lý đại thẩm là chưa đi.
"Chàng trai trẻ, ngươi xem ta đã nói rồi mà, haiz, không chịu nghe khuyên. Ngươi cũng đừng ở đây nữa, thôn trưởng đã ra lệnh rồi, ngươi không thể vào thôn được đâu, mau nhân lúc trời chưa tối đi đến châu phủ đi, cứ đi thẳng về phía bắc xuyên qua rừng Ngân Hạnh, qua ải ở sơn cốc là đến ngã tư, phía tây là Quỷ Vụ Lĩnh, phía bắc là Bích Hà Sơn, phía đông là Lạc Dương trấn, nghe nói Lạc Dương trấn còn có người sống, ngươi đến đó là có thể tìm được đường sống, tuyệt đối đừng đi lung tung.
Nếu đợi đến trời tối thì nguy hiểm lắm.
Ta ở đây còn mấy quả trứng gà, ngươi cầm lấy ăn dọc đường đi."
Hệ thống nhắc nhở: Lý đại thẩm tặng ngươi trứng gà luộc ×4.
Tán Binh nhất thời có chút cảm động, nhưng ngay sau đó đã bị lửa giận và căm hờn trong lòng thay thế.
"Đa tạ đại thẩm, ta xem như đã nhìn thấu rồi, cả Ngân Hạnh Thôn này chỉ có người là người tốt, đợi gia đây phát đạt, nhất định sẽ quay về xây cho người hai tòa nhà lớn, còn đám người coi thường ta, ta sẽ giết hết, nơi này không chứa gia, tự có nơi chứa gia, núi cao đường xa, ta đi đây."
Nói xong liền quay người đi vào trong rừng.
Lý đại thẩm kia lại bất đắc dĩ thở dài một hơi, lắc đầu, quay người trở về thôn.
Tán Binh đi trong rừng, bấy giờ vừa qua chính ngọ, nắng đẹp, trong rừng cũng không quá âm u.
Tán Binh càng đi càng tức, trong lòng thầm chửi, không ở được thì thôi. Lão tử một thân trang bị thế này, cứ đi đánh quái lên cấp là được, dù sao cũng đến lúc phải thăng cấp rồi. Đợi đến Lạc Dương trấn, lên cấp thẳng ở bản đồ cao cấp, chẳng phải nhanh hơn nhiều so với cái nơi rách nát này sao.
Đợi lão tử cấp bậc cao rồi quay về tàn sát hết đám khốn nạn trong thôn này, để các ngươi biết lão tử lợi hại thế nào.
Lý đại thẩm kia thì có thể giữ lại, để bà làm thôn trưởng.
Vừa nghĩ, hắn vừa mở túi đồ ăn một quả trứng gà luộc, trong lòng bất giác dâng lên một tia ấm áp.
Ực... một âm thanh quái dị vang lên khiến hắn phải tập trung tinh thần, vừa ngẩng đầu đã thấy mấy xác sống lảo đảo bước về phía mình.
Tán Binh thầm nghĩ, đồ họa của trò chơi này cũng thật quá, nhìn thôi đã thấy ghê người.
Kệ đi, chỉ là đám quái quèn thôi, có thể lợi hại đến đâu chứ.
Rút kiếm ra chém.
Một lát sau——
Ha ha, cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhìn đám xác sống trên mặt đất, Tán Binh đắc ý nghĩ, không ngờ quái vật trong trò chơi này lại yếu như vậy, cứ tưởng khó lắm chứ. Sớm biết thế này ta đã ra ngoài luyện cấp từ lâu, việc gì phải để đám khốn nạn kia coi thường.
Đang lúc đắc ý, một bóng người lại lặng lẽ xuất hiện sau lưng Tán Binh.
Tán Binh quay đầu lại, thấy bóng người đột ngột xuất hiện thì giật nảy mình.
“Mẹ kiếp, làm ta giật cả mình! Hử, ngươi là ai? Muốn làm gì?”
“Giết ngươi.”
Tây Môn Vô Hận vừa dứt lời đã vung đao chém tới.
(Hết chương)