TRUYỆN FULL

[Dịch] Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Sao

Chương 18: Trương Cáp!

Sau một phen thương nghị, việc sắc phong coi như đã định, Viên Thiệu được phong làm Đại tướng quân, Viên Thuật được phong làm Thái úy.

Ngay sau đó, Viên Thiệu liền nghênh đón Lưu Hiệp vào biệt cung tham quan.

“Bệ hạ, biệt cung này có tổng cộng chín tòa cung điện, dùng để triều kiến bá quan, xử lý chính vụ, tổ chức yến tiệc và nghỉ ngơi.”

“Thần đã chuẩn bị một trăm thị nữ, hai trăm tôi tớ để hầu hạ ngài, ngoài ra còn có một nghìn cấm quân, dùng để bảo vệ hoàng cung, giữ an toàn cho Bệ hạ.”

Viên Thiệu giới thiệu sơ qua cho Lưu Hiệp về bố trí trong cung.

Cung điện lớn như vậy đã chuẩn bị xong, hắn tự nhiên sẽ không còn keo kiệt nhân lực, nên trực tiếp sắp xếp ba trăm người đến hầu hạ Lưu Hiệp, ngay cả cấm quân cũng bố trí trọn một nghìn người, phô trương vô cùng đầy đủ.

“Nhiều vậy sao?”

Lưu Hiệp thầm lè lưỡi, không khỏi kinh ngạc trước sự hào phóng của Viên Thiệu.

Viên Thiệu tặng hắn biệt cung lớn còn chưa đủ, lại còn chuẩn bị sẵn tôi tớ, thậm chí cả cấm quân!

Đây đâu phải chủ nhân? Đây rõ ràng là nghĩa phụ!

Lưu Hiệp còn chưa kịp nói, Viên Thiệu liền quay ra sau lưng hô lớn: “Trương Cáp, còn không mau đến bái kiến Bệ hạ?”

Lời vừa dứt, giữa đám đông, một võ tướng thân hình khôi ngô, trông có vẻ ít nói bước ra, rồi trực tiếp quỳ gối bái lạy Lưu Hiệp.

“Mạt tướng Trương Cáp, tham kiến Bệ hạ!”

Giọng không lớn, nhưng lại khiến Lưu Hiệp toàn thân chấn động, suýt chút nữa không kìm được mà kinh hô thành tiếng!

Trương, Trương Cáp?!

Lưu Hiệp có chút nghi ngờ mình đã nghe nhầm.

Đường đường là một trong Ngũ Tử Lương Tướng, đại tướng có thể sánh ngang với Ngũ Hổ Tướng của Thục quốc, lại bị phái đến đây làm thống lĩnh cấm quân cho hắn sao?

Phải biết rằng, thống lĩnh cấm quân nói cho hay là Lang trung lệnh, nói khó nghe thì chính là kẻ cầm đầu đội bảo vệ hoàng cung.

Nếu là vào thời kỳ vương triều hưng thịnh, chức vị này quả thực không thấp, nhưng giờ đây Hán thất đã suy tàn, hắn, vị Thiên Tử này lại càng là giả mạo, làm thống lĩnh cấm quân cho hắn thì chẳng có tiền đồ gì đáng nói.

Viên Thiệu lại dùng người như vậy sao?

“Ồ… à, được, được, tướng quân mời đứng dậy.”

Lưu Hiệp đè nén sự chấn động trong lòng, hoàn hồn lại, hòa nhã nói, rồi tiến lên tự tay đỡ Trương Cáp đứng dậy.

Lễ ngộ như vậy, lại khiến Trương Cáp có chút thụ sủng nhược kinh.

“Bệ hạ, Trương Cáp vốn là bộ tướng của Hàn Phức, sau khi thần chiếm được Ký Châu, hắn liền quy thuận thần.”

“Trương Cáp rất dũng mãnh, vượt xa người thường, có hắn thống lĩnh cấm quân, bảo vệ hoàng cung, Bệ hạ nhất định có thể kê cao gối mà ngủ.”

Viên Thiệu cười giới thiệu với Lưu Hiệp, nhưng hắn tuy miệng khen ngợi, trong lòng lại chẳng cho là vậy.

Dưới trướng hắn mãnh tướng như mây, có Nhan Lương, Văn Xú, Khúc Nghĩa, Hàn Mãnh, Thuần Vu Quỳnh, ai mà chẳng là đại tướng có thể một mình một cõi.

Trương Cáp chỉ là một hàng tướng, cũng chẳng có chiến công lừng lẫy nào, không lọt nổi vào mắt hắn.

Nhưng nếu để không ở một bên, người khác khó tránh khỏi sẽ cho rằng hắn lòng dạ hẹp hòi, không dùng hàng tướng, chi bằng hiện tại tận dụng kẻ vô dụng, dùng để thống lĩnh cấm quân.

“Đó là lẽ dĩ nhiên, có tướng quân rồi, lòng trẫm cũng yên.”

Lưu Hiệp gật đầu phụ họa, vẻ mặt không có nhiều thay đổi, nhưng thực ra trong lòng sớm đã vui như nở hoa!

Hắn vừa mới nghĩ thông nguyên nhân, Trương Cáp mới quy thuận Viên Thiệu chưa bao lâu, căn bản không được coi trọng, sau này quy thuận Tào Tháo mới bắt đầu bộc lộ tài năng.

Không ngờ hiện tại lại để hắn nhặt được của hời!

“Tuy thân phận Thiên Tử này của ta là giả, nhưng trừ Viên Thiệu, Thư Thụ, và đám người bên Tào Tháo ra, không ai biết.”

“Ta chưa chắc đã không thể lợi dụng thân phận này, để cố gắng lôi kéo một nhóm người về phe mình.”

Tâm tư của Lưu Hiệp bắt đầu linh hoạt hẳn lên.

Hắn vốn dĩ không có ý nghĩ này, nhưng Viên Thiệu lại đưa đến cho hắn một Trương Cáp, điều này khiến nội tâm hắn lặng lẽ thay đổi.

Hắn làm vậy không phải vì sau này tranh bá thiên hạ, mà là muốn cố gắng tự bảo vệ mình, bởi vì hắn cũng không biết Viên Thiệu sau khi lợi dụng xong có giết hắn hay không, hắn không muốn để mặc người ta xâu xé.

Mà Viên Thiệu lại không rõ suy nghĩ của Lưu Hiệp lúc này, sau khi để Trương Cáp lại, hắn liền nói: “Vậy Bệ hạ, thần và các gia thần xin cáo lui trước.”

Nói xong, liền dẫn theo một đám gia thần rời đi.

Chỉ còn lại Lưu Hiệp và Trương Cáp đứng tại chỗ.

“Cuối cùng… cũng tự do rồi.”

Lưu Hiệp nhìn theo Viên Thiệu và những người khác rời đi, trong lòng như trút được gánh nặng.

Tuy rằng từ biệt viện đến hành cung này, cũng chẳng qua là cái lồng trở nên lớn hơn một chút, nhưng hiện tại hắn vẫn có cảm giác “lâu trong lồng son, lại được về với tự nhiên”.

Cuối cùng cũng không cần ở trong cái sân nhỏ đó nữa!

Ngay khi Lưu Hiệp còn đang chìm đắm trong niềm vui được tự do chốc lát, Trương Cáp phía sau cũng chủ động cáo lui với hắn.

“Bệ hạ, mạt tướng cần đi điều động cấm quân, bố phòng hoàng cung, xin cáo lui trước.”

Trương Cáp cúi người nói, thái độ vô cùng cung kính.

Lưu Hiệp nghe vậy hoàn hồn lại, rồi lập tức vươn tay kéo cánh tay Trương Cáp, cười tủm tỉm nói: “Ấy, việc này khoan vội, trước hãy theo trẫm đến đình trong hoa viên kia ngồi một lát, cùng trẫm trò chuyện đi.”

“Bệ hạ, việc này…”

Bị Lưu Hiệp kéo cánh tay, Trương Cáp có chút không biết làm sao.

Kéo cánh tay, và đỡ dậy, hai hành động này là cử chỉ biểu thị sự thân cận và tín nhiệm của bậc trên đối với bậc dưới.

Trương Cáp tự cho rằng mình chỉ là một Trung lang tướng nhỏ bé, hà đức hà năng mà được Thiên Tử lễ ngộ như vậy?

Nhưng Lưu Hiệp không đợi Trương Cáp từ chối, liền kéo hắn đi về phía lương đình cách đó không xa.

“Tướng quân, đừng đứng ngây ra đó, lại đây ngồi đi.”

Lưu Hiệp đi trước tìm một ghế đá ngồi xuống, rồi vẫy tay gọi Trương Cáp.

Trương Cáp nghe vậy vội vàng xua tay từ chối: “Không không không, mạt tướng đứng là được rồi, sao dám cùng Bệ hạ đồng tọa, điều này thật sự quá thất lễ.”

“Vậy được rồi.”

Lưu Hiệp nghe vậy cũng không kiên trì nữa.

Hắn vốn dĩ muốn kéo gần quan hệ với Trương Cáp, tiện thể xem có thể thu làm của riêng hay không, nếu quá nhiệt tình làm người ta sợ chạy mất thì không hay chút nào.

Thấy Trương Cáp dáng vẻ câu nệ lo lắng, Lưu Hiệp cười nói: “Tướng quân không cần căng thẳng, trẫm tìm ngươi chẳng qua là muốn cùng ngươi trò chuyện thôi, dù sao sau này ngươi chính là người phụ trách bảo vệ an toàn cho trẫm, trẫm cũng cần phải có chút hiểu biết, phải không?”

Nghe lời này, Trương Cáp mới hơi an tâm một chút, có thể hiểu vì sao Lưu Hiệp lại nhiệt tình với hắn như vậy.

Bởi vì người quản lý cấm quân là cận vệ tuyệt đối của Thiên Tử, nói chung đều do tông thất tử đệ, hoặc là người Thiên Tử tín nhiệm nhất đảm nhiệm; hắn một người ngoài đột nhiên bị phái đến đảm nhiệm chức vụ này, Thiên Tử có chút bất an cũng là lẽ thường.

Thế là Trương Cáp suy nghĩ một lát, mới nghiêm nghị nói: “Bệ hạ, mạt tướng vốn phục vụ cho cựu Ký Châu Mục Hàn Phức, nhưng khi Viên Thiệu vào chiếm Ký Châu, mạt tướng đã quy thuận ngài ấy.”

“Nhưng xin Bệ hạ cứ yên tâm, mạt tướng không phải gia thần của Hàn Phức hay Viên Thiệu, mà là trung thành với Đại Hán, trung thành với Thiên Tử.”

“Nay đã thống lĩnh cấm quân cho Bệ hạ, tất sẽ lấy tính mạng bảo vệ Bệ hạ chu toàn.”

Lời nói này của Trương Cáp mạnh mẽ dứt khoát, thần sắc lại càng kiên nghị.

Lời này của hắn, ý ngầm đã nói rất rõ ràng, chính là để Lưu Hiệp không cần lo lắng hắn là người của Hàn Phức hay Viên Thiệu, hắn trung thành với triều đình Đại Hán.