"Lấy đông hiếp ít thì tính là bản lĩnh gì!"
"Lại đây! Kỷ Linh tiểu nhi, lần trước chưa thể lấy mạng chó của ngươi, hôm nay lại đến cùng ta đại chiến ba trăm hiệp!"
Trương Phi mục tiêu rõ ràng, lao thẳng đến chỗ Kỷ Linh.
Lần trước Kỷ Linh dẫn đại quân vây công Bái huyện, ba huynh đệ bọn họ suýt chút nữa đã bỏ mạng tại đó.
Mối thù này, Trương Phi vẫn luôn ghi nhớ.
Hôm nay cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo thù!
"Tên giặc mắt lồi, nạp mạng đi!"
Thù nhân gặp mặt, khó tránh khỏi đỏ mắt, Kỷ Linh cũng đã muốn giết Trương Phi từ lâu, không nói hai lời liền xông lên cùng Trương Phi giao chiến.
"Ta đi bắt Viên Thuật!"
Lữ Bố chớp lấy cơ hội thoát khỏi chiến cuộc, một lần nữa đuổi theo xe ngựa của Viên Thuật.
"Lữ Bố chớ đi!"
Kiều Nhuy và Lý Phong thấy vậy kinh hãi, định xông lên ngăn cản, nhưng một thanh Thanh Long Yển Nguyệt Đao lấp loáng hàn quang đã chặn đường bọn họ.
Quan Vũ đưa đao đứng thẳng, đôi mắt phượng liếc nhìn hai người.
"Quan mỗ ở đây, các ngươi dám làm càn!"
…
Lúc này các đại tướng dưới trướng Viên Thuật đều bị Trương Phi và Quan Vũ cầm chân, trên chiến trường hỗn loạn, Lữ Bố quả thực như thiên thần hạ phàm, không ai có thể chống đỡ được dù chỉ một khắc!
Đúng là kẻ cản thì chết, người chặn thì vong.
Phương Thiên Họa Kích mỗi lần vung lên đều có thể cướp đi sinh mạng của cả một đám binh sĩ.
"Ngụy đế chớ chạy!"
Đánh tan đám thân binh yểm hộ cho Viên Thuật bỏ chạy, Lữ Bố thúc vào bụng Xích Thố mã, Xích Thố lập tức tăng tốc, chẳng mấy chốc đã sắp đuổi kịp xe ngựa của Viên Thuật.
Viên Thuật sợ đến vỡ mật, vứt bỏ cả xe ngựa, cướp lấy ngựa của một tên kỵ binh rồi phóng ngựa bỏ chạy.
Cái gọi là tôn nghiêm của hoàng đế Đại Thành, gã vứt bỏ hết.
Gã vừa chạy vừa la lớn: "Ngăn Lữ Bố lại, thưởng vạn kim!"
Binh lính hộ vệ theo sau răm rắp xông lên ngăn cản.
Nhưng bọn họ sao có thể là đối thủ một hiệp của Lữ Bố?
Chỉ mới giáp mặt đã liên tiếp bị chém giết.
"Viên Thuật tiểu nhi chịu chết!"
Cuối cùng, Lữ Bố cũng đuổi kịp Viên Thuật, Phương Thiên Họa Kích đâm thẳng vào đầu gã, định chém đầu gã ngay tại trận!
"Keng—!"
Ngay lúc Viên Thuật hoảng sợ tột độ, sắp phải bỏ mạng, một đạo ngân quang gào thét bay tới, chắn ngang giữa Phương Thiên Họa Kích của Lữ Bố và cổ của Viên Thuật.
Đây là một cây ngân thương, lúc này đang cắm nghiêng trên mặt đất, thân thương vẫn không ngừng rung lên.
Lực đạo ấy vậy mà khiến Lữ Bố cũng cảm thấy cánh tay tê rần.
Nhìn theo hướng cây trường thương bay tới, hắn liền thấy một bóng người quen thuộc, không khỏi kinh ngạc.
"Trương Tú! Sao lại là ngươi?!"
Người tới không phải ai khác, chính là Trương Tú!
Trương Tú thúc ngựa đến trước mặt Viên Thuật, nhổ cây ngân thương cắm trên đất lên, ánh mắt sắc lẹm nhìn Lữ Bố.
"Hôm nay ngươi không giết được gã đâu!"
Nghe vậy, Lữ Bố lộ vẻ khinh thường.
Trương Tú tuy được xưng là Bắc Địa Thương Vương, nhưng trong mắt hắn, vẫn chỉ là gà đất chó sành.
Hắn cười lạnh quát: "Trương Tú tiểu nhi, Thiên tử từng phong thúc phụ ngươi là Trương Tế làm Phiêu kỵ tướng quân, Bình Dương hầu, hai thúc cháu các ngươi không nghĩ đến thiên ân bao la, lại còn to gan bức ép xe giá của Thiên tử. Nghịch tặc như vậy, còn mặt mũi nào sống trên đời? Ta mà là ngươi, đã tự chém đầu dâng lên Thiên tử để tạ tội rồi."
Trương Tú nghe vậy nổi giận: "Tên gia nô ba họ, ngươi cũng xứng để trách mắng ta!"
"Thứ không biết sống chết, hôm nay ta sẽ chém đầu ngươi, cùng dâng lên cho Thiên tử." Lữ Bố rung Phương Thiên Họa Kích trong tay, sát khí lạnh lẽo bao trùm lấy Trương Tú và Viên Thuật.
Ngay khi hắn sắp lao đến giết Trương Tú, đột nhiên nghe thấy mặt đất rung chuyển.
Cách đó không xa lại có một đạo đại quân đang cuồn cuộn kéo tới, trong đó có lá cờ lớn mang chữ "Trương" màu đen trên nền trắng.
Là đại quân mà Trương Tú mang từ Uyển thành đến!
Trương Tú đưa Viên Thuật kéo giãn khoảng cách với Lữ Bố, lùi về trước đại quân đang kéo tới, nói: "Ta có tám trăm thiết kỵ ở đây, ngươi giết ta thế nào!"
Theo tính cách của Lữ Bố, dù đối mặt với tám trăm thiết kỵ cũng không hề sợ hãi.
Nhưng trước khi xuất chinh, Trần Cung đã dặn đi dặn lại.
Hắn là chủ lực thảo phạt Viên Thuật, nếu bị sa vào vòng vây của thiết kỵ, lỡ có mệnh hệ gì, thành quả khó khăn lắm mới giành được sẽ bị Nhan Lương, Văn Xú nuốt chửng hết.
Vừa nghĩ đến Viên Thiệu và Viên Thuật là cùng một giuộc, sắc mặt Lữ Bố liền xanh mét.
Nếu Viên Thiệu nuốt chửng địa bàn của Viên Thuật, Thiên tử sẽ thật sự không còn chút cơ hội nào.
Phương Thiên Họa Kích chỉ thẳng vào Viên Thuật, Lữ Bố vô cùng không cam lòng quát lớn: "Lão tặc, giữ cho kỹ cái đầu của ngươi, bản tướng quân chẳng mấy nữa sẽ đến Thọ Xuân lấy nó!"
Nói xong, hắn liền quay ngựa rời đi.
Trái tim đang treo lơ lửng của Trương Tú lúc này mới hạ xuống.
Vừa rồi hắn thật sự sợ Lữ Bố sẽ liều mạng xông tới, tuy tám trăm thiết kỵ có thể giữ chân được Lữ Bố, nhưng tính mạng của hắn thì chưa chắc đã giữ được.
Hắn quay đầu nói với Viên Thuật: "Bệ hạ mau lên ngựa, chúng ta mau rời khỏi đây!"
"Được! Được!" Viên Thuật đã sớm hồn bay phách lạc, chỉ muốn mau chóng chạy về Thọ Xuân.
…
Sau khi Viên Thuật bỏ chạy, trận chiến vượt sông vẫn chưa kết thúc, kéo dài mãi đến chạng vạng.
Đại quân của gã chết và bị thương hơn hai vạn người, số còn lại hoặc tan rã, hoặc bị bắt làm tù binh, sáu vạn đại quân xem như đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Ngoài ra, năm tướng lĩnh là Kỷ Linh, Kiều Nhuy, Trương Huân, Lý Phong, Nhạc Tựu cũng đều tử trận trong trận này, không một ai sống sót.
Ba lộ liên quân do Lữ Bố dẫn đầu, tuy cũng có bảy tám trăm người thương vong, nhưng đây không nghi ngờ gì là một trận đại thắng.
Mấu chốt của trận thắng này nằm ở sự chênh lệch sĩ khí hai bên do mũi tên của Lữ Bố gây ra, cùng với cơ hội do các đại tướng như Quan Vũ, Trương Phi, Nhan Lương, Văn Xú dẫn đầu xung trận tạo nên.
Nếu không phải vậy, e rằng trận chiến này dù có thể thắng, cũng phải tổn thất ít nhất trên vạn người.
Bờ nam Hoài Thủy, bên trong trung quân đại doanh.
Lữ Bố đang cùng Trần Cung, Lưu Bị trao đổi thông tin trên chiến trường.
Nhan Lương, Văn Xú và Trương Liêu đang dọn dẹp chiến trường.
Quan Vũ và Cao Thuận đang thu nhận tù binh.
Trương Phi thì dẫn binh truy kích quân địch tan tác.
"Công Đài, vì sao Trương Tú lại cứu Viên Thuật?" Lữ Bố không tài nào hiểu nổi hành động của Trương Tú.
Hôm nay nếu không phải hắn dẫn tám trăm thiết kỵ đến kịp, Viên Thuật đã sớm thành vong hồn dưới cây kích của hắn!
Trần Cung vuốt râu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Trương Tú sau khi đại bại Tào Tháo ở Uyển thành, lo sợ bị báo thù nên đã dẫn binh đến đầu quân cho Viên Thuật, xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ. Nhưng vì sao hắn lại cứu Viên Thuật, ta nhất thời vẫn chưa nghĩ ra."
Vừa nghe đến cả Trần Cung cũng không hiểu, Lữ Bố dứt khoát không thèm nghĩ nữa, chỉ tiếc nuối nói: "Chỉ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi là bản tướng quân đã chém được tên ngụy đế rồi!"
Chém giết ngụy đế, đó phải là công lao lớn đến nhường nào.
Đến lúc đó, Viên Thiệu còn mặt mũi nào chiếm giữ vị trí Đại tướng quân nữa chứ?
Lưu Bị nghe vậy cười nói: "Tướng quân không cần tự trách, hôm nay vượt sông đại phá ngụy đế, tướng quân đáng được ghi công đầu. Ngụy đế bây giờ đã là kẻ cô thế, dù có trốn thoát thì đã sao? Chẳng qua cũng chỉ là xương khô trong mả mà thôi."
Mũi tên kinh thiên động địa của Lữ Bố bên bờ sông Hoài hôm nay đã để lại trong lòng hắn một ấn tượng không thể phai mờ, còn chấn động hơn gấp trăm lần so với lần bắn kích ở Viên môn năm xưa!
"Không giống, không giống, chưa lập được toàn công, bản tướng quân làm sao về phục mệnh với Bệ hạ?" Lữ Bố lắc đầu thở dài, nét mặt đầy ưu tư.
Không lấy được thủ cấp của ngụy đế, chức Đại tướng quân của hắn e là khó rồi.
Lữ Bố càng nghĩ càng tức, vỗ mạnh một chưởng xuống bàn: "Sớm biết vậy, mũi tên đó đã nên bắn về phía Viên Thuật."
Thấy Lữ Bố vẫn còn chìm trong hối hận, Trần Cung không khuyên giải, ngược lại còn rất vui mừng vì Lữ Bố đã nghe lời ông, lấy việc bảo toàn bản thân làm trọng, không xông vào giữa tám trăm thiết kỵ để truy sát Viên Thuật.
Ông quay sang nói với Lưu Bị: "Phiền sứ quân phái người chú ý động tĩnh của Trương Tú, xem hắn định đưa ngụy đế trốn đi đâu."
"Ngoài ra còn một việc nữa… Tào Tháo đã dẫn năm vạn đại quân, theo đường thủy tiến vào địa phận Dương châu, mục tiêu hẳn là Thọ Xuân. Chúng ta phải cảnh giác."
Lưu Bị còn chưa kịp nói, Lữ Bố đã nổi giận: "Tên Tào tặc đó cũng dám đến tranh công!"