Sau khi Lữ Bố mắng chửi một trận, Viên Thuật cũng ra lệnh cho binh sĩ ở bờ sông khiêu khích, lăng mạ, hòng chọc giận để Lữ Bố hạ lệnh tấn công.
Thế nhưng Lữ Bố sao có thể mắc phải cái bẫy này.
Hắn chỉ lỗ mãng, chứ không ngu ngốc.
Vượt sông giao chiến nào phải chuyện dễ dàng.
Huống hồ bây giờ đại quân của Viên Thuật đang lăm le ở bờ đối diện, nếu chuẩn bị không đầy đủ mà hấp tấp vượt sông, thương vong chắc chắn sẽ rất lớn, hắn không muốn chút gia sản mình khó khăn lắm mới gầy dựng được lại tan thành mây khói trong trận chiến này.
Vì vậy, Lữ Bố trực tiếp huy động ba lộ đại quân đi đốn cây, ròng rã suốt ba ngày, chuẩn bị được tổng cộng chín cây cầu phao.
Phía Viên Thuật cũng không hề nhàn rỗi.
Trong khoảng thời gian Lữ Bố dựng cầu phao, gã cũng hạ lệnh cho quân đội dùng gỗ đá xây dựng thành trại bên bờ Hoài Hà, chuẩn bị dựa vào địa thế hiểm trở của sông Hoài để cố thủ, hòng tiêu diệt đại quân Lữ Bố trong quá trình vượt sông.
Cứ thế, năm ngày nhanh chóng trôi qua.
Hai bên bờ Hoài Hà, cờ xí phấp phới, che trời rợp đất.
Đại quân hai phe đều nghiêm trận chờ lệnh.
Lần này Viên Thuật đã huy động toàn bộ sáu vạn đại quân, có thể nói là dốc hết toàn lực.
Phải biết rằng, tuy Viên Thuật tự xưng có mấy chục vạn binh mã, nhưng thực tế phần lớn là quân hậu cần, quân đội thực sự có sức chiến đấu chỉ khoảng mười vạn, hơn nữa trận thua trước đó đã tổn thất không ít.
Sáu vạn quân này đã là toàn bộ binh lực mà gã có thể huy động, thậm chí còn điều động một phần quân đội đang phòng ngự Tôn Sách tới đây.
Gã biết rõ sự then chốt của trận chiến này.
Nếu để Lữ Bố vượt sông thành công, đến lúc đó dù Thọ huyện không thất thủ, gã cũng không đủ sức chống lại thế gọng kìm của Lữ Bố và Tôn Sách.
Nếu có thể đánh tan ba lộ đại quân này của Lữ Bố, gã sẽ có cơ hội xoay chuyển tình thế. Khi sĩ khí dâng cao, biết đâu có thể một hơi thu phục lại toàn bộ đất đai đã mất!
Về phần binh sĩ của Lữ Bố, có đông hơn Viên Thuật một chút.
Gồm bốn vạn đại quân của chính hắn, cộng thêm ba vạn quân Ký Châu, và một vạn binh mã mà Lưu Bị khó khăn lắm mới tập hợp được trong thời gian này, tổng cộng là tám vạn đại quân.
Tuy nhiên, dù chiếm ưu thế về quân số, nhưng lại không có địa lợi.
Trong trận chiến vượt sông, phe tấn công thường ở thế bị động nhất.
Rất có thể chỉ một trận là sẽ đánh mất toàn bộ ưu thế đã gây dựng, thậm chí đại quân còn hoàn toàn tan rã.
“Trận này, chính là trận quyết chiến cuối cùng thực sự.”
Nhìn đại quân đen kịt của Viên Thuật ở bờ nam sông Hoài, trong mắt Lữ Bố lóe lên một tia sắc lạnh, thu lại vẻ khinh suất.
Nếu trận này thắng, là có thể diệt trừ ngụy đế!
Bên kia sông, Viên Thuật cũng đứng trên doanh trại vừa dựng xong, nhìn về phía ba lộ liên quân ở bờ bắc Hoài Hà, sắc mặt âm trầm.
Kể từ khi xưng đế, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, gã đã bị các lộ đại quân vây công, tổn thất vô cùng nặng nề.
“Nhạc Tựu, ra gọi trận!” Viên Thuật hạ lệnh cho một viên đại tướng bên cạnh.
Gọi trận trước khi hai quân giao chiến, vừa để cổ vũ sĩ khí cho quân mình, vừa để có thể không đánh mà khuất phục được quân địch.
Dĩ nhiên trong tình hình hiện tại, vế sau gần như không thể thực hiện được, chỉ đơn thuần là để cổ vũ sĩ khí phe mình mà thôi.
“Tuân chỉ!” Nhạc Tựu chắp tay lĩnh mệnh, đi xuống doanh trại rồi thúc ngựa đến bên bờ Hoài Hà, hướng về phía đại quân Lữ Bố mà lớn tiếng chửi rủa: “Tên nô tài ba họ! Lữ Bố tiểu nhi!”
“Ngươi dấy binh vô danh, xâm phạm cương thổ Đại Thành của ta!”
“Nay hoàng đế bệ hạ Đại Thành của ta ngự giá thân chinh, thảo phạt lũ nghịch thần các ngươi, còn không mau vượt sông chịu chết!”
“Còn không mau vượt sông chịu chết——!”
“Còn không mau vượt sông chịu chết——!”
Giọng của Nhạc Tựu cực lớn, vang như chuông đồng, âm cuối vang vọng khắp hai bờ Hoài Hà, tướng sĩ hai quân đều nghe rõ mồn một.
Bờ nam Hoài Hà, Lưu Bị, Nhan Lương và những người khác nghe vậy, không khỏi đưa mắt nhìn về phía Lữ Bố;
Còn Lữ Bố thì mặt mày sa sầm, đưa mắt nhìn về phía Trương Phi.
Danh xưng “nô tài ba họ” này, vốn là do Trương Phi nói ra đầu tiên, nay đã lan truyền rộng rãi.
“Nhìn ta làm gì? Có phải ta mắng ngươi đâu, có bản lĩnh thì ngươi mắng lại đi!”
Trương Phi chẳng chút khó xử, ngược lại còn trừng mắt nhìn lại.
“Hừ!”
Lữ Bố chẳng thèm so đo với tên thô lỗ này, thúc ngựa tiến lên, lạnh lùng đáp: “Viên Thuật nghịch tặc, đừng có ồn ào ở đây!”
“Thiên hạ này chỉ có một vị thiên tử! Ngươi là cái thá gì mà cũng dám tự xưng hoàng đế?!”
“Hôm nay bổn tướng quân nhất định phải lấy đầu của ngươi!”
Nhạc Tựu không hề yếu thế, lập tức mắng lại: “Nô tài ba họ! Chỉ giỏi nói khoác!”
“Vận số Đại Hán đã tận, nay thiên hạ chư hầu cát cứ, Tào Tháo, Viên Thiệu đều mang lòng bất thần, cái gọi là thiên tử chẳng qua chỉ là một con rối mà thôi!”
“Hoàng đế Đại Thành của ta thuận theo thiên ý, kế thừa đại thống, đây là mệnh trời sắp đặt, há là thứ nô tài ba họ như ngươi có thể hiểu được?”
“Bây giờ lui binh đầu hàng vẫn chưa muộn, nếu không đợi đại quân ta tràn sang, nhất định sẽ khiến ngươi chết không có đất chôn thân!”
Rõ ràng, những lời này của Nhạc Tựu không phải là nhất thời nghĩ ra, mà đã được văn thần dưới trướng Viên Thuật chuẩn bị từ trước.
Lữ Bố đấu võ mồm thì được, chứ đấu văn sao bì lại với văn nhân?
Trong nhất thời bị chặn họng đến không nói nên lời.
“Mau! Cổ vũ cho Nhạc Tựu!”
Viên Thuật thấy Lữ Bố lép vế, lập tức cảm thấy hả hê, cười lớn ra lệnh cho binh sĩ dưới trướng cùng nhau lên tiếng cổ vũ cho Nhạc Tựu.
Thế là tướng sĩ dưới trướng đồng loạt hô vang.
“Hàng!”
“Hàng!”
“Hàng!”
Sáu vạn đại quân cùng hô, khiến nước sông Hoài cũng phải cuộn sóng không ngừng.
Trong phút chốc, sĩ khí quân đội đạt đến đỉnh điểm!
Lưu Bị thấy tình hình không ổn, bèn tiến lên khuyên Lữ Bố: “Tướng quân, đừng đôi co với hắn nữa, hãy trực tiếp hạ lệnh cho đại quân tấn công đi.”
Màn đấu khẩu vừa rồi đã khiến phe ta mất đi sĩ khí.
Nếu cứ tiếp tục kéo dài, e rằng tình hình sẽ càng bất lợi, đến lúc đó Tôn Sách sẽ là kẻ hưởng lợi.
“Hừm…”
Lữ Bố nghiến chặt răng, sắc mặt tái xanh, tuy trong lòng vô cùng căm phẫn, nhưng cũng biết Lưu Bị nói đúng.
Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị kết thúc màn đấu khẩu để quay về quân trận, từ bờ đối diện lại vang lên tiếng chửi rủa đầy nội lực của Nhạc Tựu.
“Nô tài ba họ, đồ chuột nhắt gan thỏ, Nhạc Tựu gia gia của ngươi ở đây!”
“Còn không mau qua đây chịu chết!”
Câu nói này như giọt nước tràn ly, Lữ Bố đột ngột quay người, nhìn chằm chằm vào bóng người ở bờ đối diện, đôi mắt đỏ ngầu, sát ý trong lòng gần như muốn phun trào ra ngoài!
“Mang Thiết Đảm Đại Cung của ta lại đây!!!”
Lữ Bố gầm lên giận dữ, dáng vẻ như ma thần.
Lấy cung?
Lưu Bị và những người khác nghe vậy đều kinh ngạc, không biết Lữ Bố cho người lấy cung đến định làm gì.
Chẳng mấy chốc, hai binh sĩ đã khiêng một cây đại cung cao gần bằng một người tới, còn một binh sĩ khác thì ôm một mũi tên sắt to bằng hai ngón tay!
Thân cung này đen kịt, được làm bằng sắt tinh luyện, vừa nhìn đã biết cực kỳ nặng!
Nhưng một cây đại cung nặng trịch như vậy, Lữ Bố lại dùng một tay nhấc lên, sau đó vớ lấy mũi tên sắt đặt lên dây cung, rồi nhắm về phía bờ đối diện.
Mãi đến lúc này, mọi người mới hiểu Lữ Bố định làm gì.
Hắn vậy mà lại định giương cung bắn chết Nhạc Tựu đang gọi trận ở bờ bên kia!
——
——
(PS: Cầu xin các vị độc giả lão gia hãy ném cho một ít nguyệt phiếu đi, đừng ép mãnh nam phải rơi lệ.)