TRUYỆN FULL

[Dịch] Trẫm Có Thể Đi Đến Bờ Bên Kia Sao

Chương 52: Điêu Thuyền

Lời của Trương Phi đã mở ra cho Lưu Bị một hướng đi mới.

Cớ gì cứ phải dùng vũ lực để đoạt lại Bái Huyện?

Hắn hoàn toàn có thể tìm một con đường khác!

Chỉ cần có thể thuyết phục Lữ Bố trả lại Bái Huyện, vậy thì khốn cảnh trước mắt tự nhiên sẽ được hóa giải, lại chẳng tốn một binh một tốt nào!

“Làm vậy có được không?”

Trương Phi nghe xong ngây người, hắn không ngờ mình chỉ thuận miệng nói bừa, mà đại ca lại thật sự định làm như vậy!

Lưu Bị đã hạ quyết tâm, bèn nói với Quan Vũ: “Vân Trường, ta về sẽ viết một phong thư, ngươi hãy chọn vài binh sĩ đáng tin cậy, thúc ngựa nhanh chóng đưa đến Hạ Bi, giao cho Lữ Bố.”

“Chúng ta có thể sống sót hay không, đều trông vào hành động này!”

Lưu Bị quyết định đánh cược vào nhãn quan nhìn người của bản thân, hắn tin rằng với tính cách của Lữ Bố, sau khi biết được tình cảnh của Thiên tử cũng như hoàn cảnh hiện tại của hắn, sẽ nguyện ý giúp đỡ!

May thay, Hạ Bi cách Bái Huyện không quá xa, nếu lệnh cho binh sĩ ngày đêm không nghỉ, đi về trong năm ngày là đủ.

“Được!”

Quan Vũ không nói nhiều, chỉ gật đầu thật mạnh đáp ứng.

Dù hắn khinh thường Lữ Bố, cũng không cho rằng kẻ tiểu nhân thất thường đó sẽ chịu trả lại Bái Huyện, nhưng đã là đại ca phân phó, hắn cứ thế làm theo là được.

Từ Châu là nơi thủy lục giao thương, dân cư đông đúc, buôn bán sầm uất, từ xưa đến nay đều là vùng đất mà các nhà binh phải tranh giành, đồng thời cũng bị các chư hầu khắp nơi thèm muốn.

Bất luận là Tào Tháo, Viên Thuật hay Viên Thiệu, đều vô cùng thèm khát nơi này.

Nhưng kể từ khi Lữ Bố đánh bại Lưu Bị, đoạt lấy Hạ Bi, hắn đã biến nơi đây thành đại bản doanh để đồn binh, từ đó khống chế toàn bộ Từ Châu.

Trong thành Hạ Bi, phủ Thái thú.

Hôm nay Lữ Bố mở tiệc trong phủ, mời đông đảo tướng lĩnh dưới trướng đến dự, trong phủ lúc này vô cùng náo nhiệt.

“Hôm nay là sinh thần của bản tướng quân, các ngươi phải uống cho thỏa thích! Nếu rượu còn thừa, bản tướng quân sẽ không để các ngươi về đâu!”

“Ha ha ha ha!”

Giữa yến tiệc, một hán tử có dung mạo anh vũ cười lớn với các tướng.

Hán tử này thân cao tám thước, mày rậm mắt to, tướng mạo hùng dũng, anh khí ngời ngời.

Chính là chủ nhân của Từ Châu hiện tại – Phấn Uy tướng quân, Ôn Hầu Lữ Bố!

Lữ Bố vừa nói vừa nâng vò rượu lên tu ừng ực, chẳng mấy chốc đã uống cạn vò mỹ tửu không còn một giọt, sau đó lau miệng cười nói: “Sảng khoái!”

“Hay! Tướng quân tửu lượng thật tốt!”

“Tướng quân hải lượng!”

“Mạt tướng kính tướng quân một chén!”

“Nữa đi! Nữa đi!”

Các tướng lĩnh nhao nhao tán thưởng, không ngớt lời tâng bốc.

Lữ Bố uống đến cao hứng, lại nâng một vò rượu khác, xé lớp bùn niêm phong định tiếp tục uống cạn, nhưng lúc này một bàn tay ngọc ngà từ bên cạnh vươn tới, ngăn hắn lại.

“Tướng quân, ngài hôm nay đã uống đủ rồi.”

“Ngài quên tối nay còn có quân vụ cần xử lý sao?”

Người nói là một nữ tử mặc cung trang, tuổi độ đôi mươi, dung mạo tú lệ, dáng người nhẹ nhàng, trông vừa dịu dàng lại vô cùng yêu kiều quyến rũ.

Lúc này nàng đang nhìn Lữ Bố với ánh mắt hờn dỗi.

Nữ tử này, chính là Điêu Thuyền đã theo Lữ Bố đến Hạ Bi.

Lữ Bố nghe vậy cười nói: “Không sao! Chút rượu này chỉ đủ giải khát thôi, sao có thể làm bản tướng quân say được?”

Hắn đang uống đến hứng khởi, làm sao dừng lại được.

Điêu Thuyền thấy khuyên can không được, đành thở dài nói: “Vậy tướng quân cứ từ từ uống, thiếp đi chuẩn bị cho tướng quân ít canh giải rượu.”

Nói xong, nàng liền đứng dậy hành lễ với mọi người, rồi rời khỏi yến tiệc.

Đợi Điêu Thuyền đi rồi, trong tiệc có một tướng lĩnh khen ngợi: “Điêu Thuyền quả là mỹ nhân tuyệt thế vô song, lại còn dịu dàng chu đáo như vậy, tướng quân thật có phúc!”

Một tướng lĩnh khác cũng cười nói: “Mỹ nhân như vậy, thảo nào năm xưa tướng quân nguyện ý nổi giận chỉ vì hồng nhan.”

Nghe các tướng khen ngợi, Lữ Bố không giấu được vẻ đắc ý trên mặt.

Cả đời hắn chỉ thích mỹ tửu và mỹ nhân.

Giờ đây hắn chiếm giữ Từ Châu, dưới trướng tinh binh mãnh tướng vô số, mỹ tửu món ngon không dứt, lại có tuyệt thế mỹ nhân Điêu Thuyền bầu bạn sớm hôm, đây chính là cuộc sống mà hắn hằng mơ ước.

“Nào nào nào! Uống đi uống đi! Hôm nay không say không về!”

Lữ Bố vung tay, chuẩn bị cùng các tướng lĩnh uống cho thỏa thích.

Nhưng đúng lúc này, một tên thị vệ vội vã bước vào, bẩm báo với Lữ Bố: “Tướng quân, Trần tiên sinh cầu kiến ở ngoài phủ.”

“Hửm? Công Đài?”

Lữ Bố mắt say lờ đờ, nghe thị vệ nói xong, tinh thần tỉnh táo lại đôi chút, ra lệnh: “Mau đi mời tiên sinh vào đây!”

Thị vệ vâng lệnh lui ra, chẳng mấy chốc đã dẫn một văn sĩ mặc áo bào tím vào.

Lữ Bố thấy vậy đứng dậy mời: “Công Đài đến đúng lúc lắm, hôm nay là sinh thần của bản tướng quân, mau đến cùng bản tướng quân uống một chén!”

Vừa nói hắn vừa định kéo Trần Cung ngồi cùng bàn với mình.

Nhưng Trần Cung lại không hề nhúc nhích, ông liếc nhìn các tướng xung quanh một lượt, nhíu mày nói: “Tướng quân, thuộc hạ có việc quan trọng cần bẩm báo.”

“Haiz! Việc quan trọng gì chứ, ngày mai hãy…”

“Tướng quân!”

Sắc mặt Trần Cung trầm xuống, thẳng tay gạt tay Lữ Bố ra.

Không khí náo nhiệt trong sảnh bỗng chốc lạnh đi rất nhiều.

Các tướng lĩnh cũng không phải kẻ ngốc, thấy tình hình như vậy, liền biết ý cáo lui, chẳng mấy chốc đã giải tán sạch sẽ.

Tiệc vui bị Trần Cung làm cho gián đoạn, Lữ Bố nhất thời mất hứng, hắn ngồi phịch xuống ghế chủ vị, mất kiên nhẫn nói: “Có chuyện gì? Mau nói đi!”

Thế nhưng Trần Cung không nói thẳng vào việc, mà lại nhìn Lữ Bố với vẻ mặt giận dữ: “Tướng quân sao có thể sa đọa đến thế? Ngài suốt ngày rượu chè yến tiệc, không hỏi đến quân vụ, lẽ nào thật sự muốn mặc kệ hết hay sao?”

Lữ Bố nghe vậy có chút tức giận, đập mạnh chén rượu xuống bàn, vặn lại: “Bản tướng quân chinh chiến cả đời, hưởng thụ một chút thì đã sao?”

“Huống hồ hôm nay là sinh thần của bản tướng quân, chẳng lẽ không cho phép bản tướng quân mở tiệc ăn mừng một chút? Cũng đâu phải không mời ngươi, là ngươi không đến đó thôi!”

Trần Cung mặt không cảm xúc nói: “Nếu thuộc hạ nhớ không lầm, tháng trước tướng quân đã qua sinh thần một lần rồi.”

“Vậy… vậy ư?”

Bị Trần Cung vạch trần không chút nể nang, Lữ Bố mặt già đỏ ửng, có chút lúng túng gãi đầu.

“Ờ… có lẽ bản tướng quân nhớ nhầm… Phải rồi Công Đài, ngươi không phải nói có việc quan trọng cần bẩm báo sao, không biết là chuyện gì?”

Để tránh lúng túng, Lữ Bố vội vàng chuyển chủ đề.

Trần Cung cũng lười đôi co với hắn, nói thẳng: “Viên Thuật phái người tới, muốn cầu thân cho con trai của gã là Viên Diệu, để cưới nữ nhi của tướng quân.”

“Hiện tại đã đưa sính thư và lễ vật tới rồi, sứ giả đang ở dịch trạm ngoài thành, chờ tướng quân triệu kiến.”

“Cái gì?”

Lữ Bố nghe vậy, tức thì tỉnh cả rượu.

Tin tức Viên Thuật tự xưng đế hắn đã sớm biết, nhưng bây giờ gã lại còn muốn kết thân với hắn, cưới nữ nhi của hắn?

Gã này rốt cuộc đang toan tính điều gì?

Lữ Bố trong lòng kinh nghi bất định, ngẩng đầu nhìn Trần Cung, hỏi: “Công Đài, ngươi thấy Viên Thuật có mục đích gì? Gã muốn làm gì?”

Hắn chỉ giỏi đánh trận, không giỏi mưu lược tâm kế.

Trần Cung là mưu sĩ mà hắn tin cậy nhất, phàm mọi việc hắn đều phải hỏi ý kiến Trần Cung trước.