Đối mặt với tiếng la hét của Viên Thuật, đám binh sĩ xung quanh đều làm như không thấy, bọn họ đã quen rồi.
Nước mật, nước mật, sắp bị chém đầu đến nơi rồi mà còn tơ tưởng thứ nước mật chết tiệt kia.
Lữ Bố thúc ngựa lên trước, nhấc Phương Thiên Họa Kích gõ vào xe tù, hừ lạnh một tiếng: "Viên Công Lộ, ngươi là tên nghịch tặc dám tự xưng, giờ đã là tù nhân dưới trướng, còn muốn uống nước mật... Hừ! Đến cả bản tướng quân còn chẳng có mà uống!"
Viên Thuật giờ đã chẳng còn sợ Lữ Bố nữa.
Dù sao cũng đã trở thành tù binh, sớm muộn gì cũng chết, sợ cũng vô dụng.