“Lâm Tễ Trần! Là ngươi, đồ chó chết!”
Không ai có thể khiến thiếu chủ U Hồn Điện tâm tình biến động lớn đến vậy, nếu có, thì chỉ có Lâm Tễ Trần mới làm được.
Nhìn thấy Lâm Tễ Trần, Lạc Mộ Tiêm như thùng thuốc súng chực chờ bốc cháy, trong mắt sát ý ngập trời.
Lâm Tễ Trần lại không thèm để ý đến ả, mà ánh mắt nhìn thẳng Sở Thiên Hàn, nói: “Đại sư huynh, ngươi làm sao vậy?”
Sở Thiên Hàn không hề đáp lại nửa lời, ánh mắt nhìn Lâm Tễ Trần chỉ có xa lạ và địch ý.