Dưới sự che chở của Thái Côn, Lâm Tễ Trần đã thành công rời khỏi La Sát Hải Vực, trở về đất liền đã lâu không đặt chân tới.
"Phò mã gia, kia... ngài đi Vạn Yêu Cương Vực, tiểu nhân xin cáo lui trước..." Thái Côn thấy Lâm Tễ Trần muốn đến Vạn Yêu Cương Vực, mặt tái mét, vội vàng lấy cớ chuồn về biển.
"Ai cho phép ngươi rời đi?" Lâm Tễ Trần cười tủm tỉm nhìn gã.
Thái Côn còn tưởng Lâm Tễ Trần muốn qua cầu rút ván, suýt nữa khóc òa.
"Ta làm sao biết ngươi có lừa gạt ta không, vậy nên ngươi cứ tiếp tục dẫn đường đi, đợi ta tìm được hai người kia, ngươi mới có thể trở về." Lâm Tễ Trần nói đoạn uy hiếp: "Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện là không lừa gạt ta."