Để che giấu sự lúng túng, tránh bị người khác nhìn thấu, hắn chỉ có thể tiếp tục ôm lấy Dương Ý Nhu, ôm chặt không buông.
Dương Ý Nhu cũng cảm nhận được sự khác thường trên cơ thể, gò má càng thêm đỏ ửng như lửa đốt, trong người tựa như có một ngọn lửa đang thiêu đốt lý trí của nàng.
Hai người cứ thế thân mật nửa ôm nửa dìu rời khỏi nhà hàng, Đường Ninh đã ăn xong từ lâu, đứng bên ngoài chờ đợi, nhìn thấy cảnh này liền nổi nóng vô cớ.
"Lâm Tễ Trần, tên khốn nhà ngươi cố ý chuốc say người ta để làm chuyện xấu, phải không? Coi chừng ta về mách!"
Lâm Tễ Trần cười khổ, nói: "Ta nào có, Dương tỷ uống say nên ta dìu nàng một chút thôi."