“Ngươi thân là Quỷ giới chi chủ, muốn giết ta, dễ như trở bàn tay, nhưng ngươi đừng quên, là ai đã cứu ngươi, ta giúp ngươi thành tựu đế vị, giờ đây ngươi lại muốn qua cầu rút ván? Ngươi quả nhiên chẳng phải quỷ tốt lành gì.”
Đối mặt với lời chất vấn của Lâm Tễ Trần, Nữ Bạt thẹn quá hóa giận, nói: “Dù ngươi đã giúp bản đế, nhưng ngươi sỉ nhục bản đế, tội ấy cũng không thể tha thứ!”
Lâm Tễ Trần cười khẽ nói: “Muốn thêm tội thì sợ gì không có cớ, muốn giết thì giết đi, đừng nhiều lời vô ích.”
Nữ Bạt không ngờ Lâm Tễ Trần lại dám ngỗ nghịch với mình như vậy, tức đến suýt ra tay.
Nhưng vừa nghĩ đến Lâm Tễ Trần đã cứu mình, ả lại không sao nhẫn tâm được.