Hôm sau, Lâm Tễ Trần tỉnh giấc, vừa mở cửa đã thấy Tần Tiếu Vi đứng đợi sẵn.
Nàng vừa thấy hắn liền lao vào lòng, quấn quýt không rời.
“Hôm qua sao chàng lại lén chạy đi vậy?” Tần Tiếu Vi làm bộ hờn dỗi.
Lâm Tễ Trần bông đùa: “Nàng ngủ ngáy, lại còn nghiến răng, ta không tài nào chợp mắt nổi.”
“A? Thật sao?” Tần Tiếu Vi sửng sốt, mặt đỏ bừng vì ngượng.