"Ngươi có nhầm không vậy? Lúc này còn khoanh tay đứng nhìn, nếu nàng không chống đỡ nổi, chúng ta đều toi đời!" Lệ Vô Song hét lên.
Lâm Tễ Trần vẫn không chút động đậy, thậm chí còn ngáp một cái nói: "Không chống đỡ nổi thì tính sau, ta về ngủ một giấc đã, đánh xong thì gọi ta."
Nói rồi hắn thật sự chui vào lều trại.
Lệ Vô Song thầm nghĩ, ta sống lâu như vậy, thân là yêu nữ Ma giáo, kẻ vô sỉ đã gặp không ít.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên ả thấy kẻ mặt dày vô liêm sỉ như Lâm Tễ Trần, da mặt của người này quả thực dày hơn tường thành! Lão rùa đen thấy cũng phải gọi một tiếng đại ca!