Lạc Mộ Tiêm giờ phút này lòng dạ rối bời, ả chưa từng nghĩ tới có một ngày mình phải hy sinh sắc đẹp để giữ lại cái mạng nhỏ này.
Dù vẻ ngoài tỏ ra trấn tĩnh, nhưng thực chất bàn tay ngọc trong tay áo ả đã âm thầm siết chặt.
Trong lòng ả không ngừng tự an ủi, vì sống sót, vì bảo vật, tất cả đều phải nhẫn nhịn, chẳng phải chỉ là bị hôn một cái thôi sao, cứ coi như bị chó cắn!
Đợi Lâm Tễ Trần bị mình lừa vào động bảo mệnh, mình liền có thể mặc sức chế nhạo hắn, đợi bí cảnh đóng lại, sẽ để Văn Nhân Tuân giết hắn, để hả mối hận trong lòng!
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Lạc Mộ Tiêm cũng dần bình tĩnh lại, đợi Lâm Tễ Trần hôn mình một cái xong, ả sẽ lập tức bắt hắn giao ra bảo vật rồi chui vào hang chó.