Nam Cung Nguyệt thản nhiên cười, tinh nghịch nói: "Ngươi biết có lỗi với ta là được rồi, chứng tỏ trong lòng ngươi thấy hổ thẹn, như vậy ngươi mới luôn có ta trong lòng, ta sẽ không sợ bị ngươi ruồng bỏ nữa rồi~"
Lâm Tễ Trần bất đắc dĩ cười, đành ôm nàng chặt hơn một chút.
Nam Cung Nguyệt tựa vào lồng ngực hắn, đỏ mặt khẽ nói: "Thật ra còn có một nguyên nhân."
"Gì cơ?"
Nam Cung Nguyệt thẹn thùng véo nhẹ eo hắn, nói: "Còn không phải vì ngươi quá biết giày vò người khác sao, hệt như một con trâu sắt vậy, hừ hừ, một mình ta không chịu nổi sự hành hạ của ngươi đâu."