Chỉ thấy Lâm Tễ Trần cầm kiếm chỉ thẳng lên trời, lại làm ra động tác y hệt Nguyên Hạo Niên.
Vốn tưởng đối phương chỉ đang giãy giụa trong cơn tuyệt vọng, một màn bắt chước vụng về mà thôi, thế nhưng khi thấy vô số lôi quang từ trên trời giáng xuống, hội tụ vào thân kiếm trong tay Lâm Tễ Trần, tất cả mọi người đều há hốc miệng, ánh mắt đờ đẫn.
Ngay cả Nguyên Hạo Niên cũng vậy, ông suýt nữa cho rằng mình đã hoa mắt.
Thế nhưng tiểu tử Lâm Tễ Trần trước mắt này, động tác lại y hệt mình, chỉ là uy thế so với ông thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng cũng ra dáng ra hình.
“Cửu! Tiêu! Ngự! Lôi! Trảm!”