Thấy hiện trường trở nên yên tĩnh, Nguyên Hạo Niên mới hơi dịu đi. Lão lại nhìn Lâm Tễ Trần, vẻ mặt khó chịu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Tiểu tử, lão phu cũng không muốn cùng ngươi lắm lời. Thôi được, ngươi và ta mỗi người ra ba kiếm cuối cùng. Sau ba kiếm, nếu ngươi còn sống, lão phu xem như ngươi thắng, thế nào?"
Lâm Tễ Trần cười khổ, lão già này quả nhiên không dễ qua mặt, nhưng giờ phút này hắn cũng chỉ có thể đồng ý. Chỉ có cường giả mới xứng bàn quy tắc, kẻ yếu chỉ có thể tuân theo.
"Không thành vấn đề, ta nhận là được."
Thấy Lâm Tễ Trần đồng ý, ấn tượng của Nguyên Hạo Niên về hắn lại tốt hơn một phần.
"Tốt lắm tiểu tử, đã ngươi rộng lượng như vậy, lão phu cũng không thể quá nhỏ mọn. Cho ngươi nửa canh giờ điều tức, ngươi có thể tìm nữ y tu bên kia giúp ngươi liệu thương, ngươi và ta xem như huề nhau."