TRUYỆN FULL

[Dịch] Tọa Khán Tiên Khuynh

Chương 41: Hỏng rồi, ta lại chẳng thích vẻ dịu dàng (1)

Từ khi vào Thiên Thư Viện đến nay, mọi sự vẫn tốt đẹp...

Vốn tưởng trong thời gian ngắn khó kết giao bằng hữu, nhưng có vài kẻ bị ta cướp đoạt vài thứ xong liền thân thiết hơn nhiều...

Khuông Thành đã đỗ trạng nguyên, mong ta làm chưởng giáo, ta đã dò hỏi, chưởng giáo không thu thân truyền, nhưng lão đã sống hơn ba trăm tuổi, e rằng ta không thể sống thọ hơn lão...

Thôi thì cứ vậy đi, sống cho tốt, thiếu gia sẽ tìm thời gian về thăm một chuyến.

Sau khi hồi âm cho lão Khâu, Quý Ưu rời Bích Thủy Hồ Nhã Viên, tụ họp cùng Lục Thanh Thu và những người khác.

Đến đây không chỉ có sáu người, trong đó còn có Ban Dương Thư cùng một đệ tử ngoại viện khác, tên là Kế Khải Thụy, vốn là thế giao với nhà Lục Thanh Thu, lại còn có chút quan hệ với chưởng sự nội viện Thiên Thư Viện.

Hắn trước đây chưa từng gặp Quý Ưu, nhưng lại nghe qua những chuyện hắn gây ra ở ngoại viện, ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ.

“Đây chính là vị đã quan sát thiên thư sao?”

“Không sai.”

Ban Dương Thư gật đầu, nhìn chăm chú Quý Ưu.

Hôm trước gã nghe nói Quý Ưu không dùng đan dược, không dùng linh thạch, đến nay đã ngưng kết năm đạo linh quang, trong lòng khá cảm thán.

Bản thân sau khi vào nội viện đến nay vẫn kẹt ở Thông Huyền Thượng Cảnh, không cách nào dung đạo, nhưng Quý Ưu này có đại nghị lực như vậy, có lẽ sẽ đi xa hơn mình.

Một kẻ tư tu nơi thôn dã, thật sự là muốn nghịch thiên rồi.

Chỉ vài ba câu, cả nhóm đã vận linh khí lướt đi, chẳng mấy chốc đã tới Hồng Đỉnh Lâu ở phía đông thành.

Lầu này ở kinh thành khá nổi danh, tự xưng là thiên hạ đệ nhất lầu, chỉ có hậu duệ tiên môn và tông thân hoàng tộc mới có tư cách vào cửa.

Trong đó, bất kể chưởng quỹ hay tiểu nhị, đều là tu tiên giả Hạ Tam Cảnh, tu vi này ở Thiên Thư Viện có lẽ chẳng đáng gì, nhưng ở dân gian đã là phi phàm.

Mấy người ngồi xuống, trong tiệc còn có ca kỹ đàn hát, vũ nữ múa lượn, thật là vui tai vui mắt.

Bạch Như Long và Tiền Vân Tiêu rất phấn khích, thầm nghĩ đến đúng chỗ rồi, chính là khi xem những thứ này, đạo tâm mới thông suốt nhất!

Chỉ có Quý Ưu không hiểu vì sao, trong đầu lại hiện lên hình ảnh một bàn chân ngọc trắng nõn thơm ngát hung hăng đạp mình, liền cảm thấy những nữ tử trước mặt dường như có chút dung chi tục phấn.

Hỏng rồi, chẳng lẽ ta có khuynh hướng khác thường nào sao?

Quý Ưu không kìm được uống cạn chén rượu, cảm thấy có chút kích thích.

Ban Dương Thư lúc này vẫn luôn quan sát hắn, không khỏi khẽ thở dài.

Chưa phi thăng thành tiên đã tâm không tạp niệm, ngay cả sắc tướng cũng chẳng thèm để mắt, trách sao có thể cảm ứng được thiên thư.

Đạo tâm thông suốt như vậy, cũng chứng tỏ kẻ này quả thật phi phàm.

Sau đó, món ăn được dọn lên đủ, tiệc chính thức bắt đầu, Lục Thanh Thu là người mời, liền nói vài lời khách sáo.

Nhà nàng kinh doanh linh khoáng, có ý muốn kết giao với những người có thiên phú phi phàm, đặc biệt là loại người như Ban Dương Thư.

Ban gia ở U Châu tuy cũng là một thế gia, nhưng thực ra đã suy tàn từ lâu, Ban Dương Thư nếu không tiến bộ nữa sẽ phải tự rời viện, dù có về nhà cũng chẳng làm nên trò trống gì, gã tự nhiên sẽ chọn gia nhập thế lực khác.

Thông Huyền Thượng Cảnh có lẽ ở Thiên Thư Viện chẳng đáng gì, nhưng đặt ra bên ngoài vẫn là cao thủ hàng đầu.

Giọng Lục Thanh Thu rất êm tai, nhẹ nhàng mềm mại, du dương dễ nghe, như gió xuân lướt qua mặt, khiến mọi người trong tiệc đều tươi cười hớn hở.

Duy chỉ có Quý Ưu nghe nửa buổi, trong lòng lại không kìm được khẽ giật mình.

Hỏng rồi, ta hình như thật sự không thích kiểu dịu dàng...

Ngoài những lời khách sáo, Lục Thanh Thu còn hỏi một chuyện khiến Bạch Như Long, Tiền Vân Tiêu và những người khác đều rất hiếu kỳ, đó là nội viện rốt cuộc là nơi như thế nào.

Nhắc đến điều này, Ban Dương Thư tự có một vẻ kiêu ngạo hiện lên trên mặt.

“Nội viện có hàng nghìn đệ tử, chia thành năm điện: Tự Tại, Cát Tường, Trường Sinh, Bất Trần, Vô Dục. Ta thuộc Tự Tại Điện, Kế huynh cũng như ta.”

“Nội viện cũng có giáo tập, đạo pháp cao thâm, nhưng thân truyền đệ tử lại được điện chủ đích thân truyền thụ.”

“Hiện tại Tự Tại Điện và Bất Trần Điện đã có thân truyền, xem như yên ổn, ba đại điện khác lại tranh giành không ngừng, cực kỳ giống ngoại viện.”

“Vị sư đệ năm ngoái sau khi vào nội viện khá có dã tâm, đã chọn Trường Sinh Điện, lớn tiếng tuyên bố muốn đoạt danh ngạch thân truyền, năm nay...”

Ban Dương Thư nhìn Quý Ưu, thầm nghĩ danh ngạch nội viện năm nay, e rằng không ai khác ngoài hắn.

Chà, Quý sư đệ lúc dùng bữa thật chuyên tâm.

Kế Khải Thụy thì quan tâm một chuyện khác hơn, nâng chén với Quý Ưu rồi nói: “Quý sư đệ, ta ở nội viện nghe qua không ít chuyện về đệ, nghe nói đệ không chỉ cảm ngộ thiên thư, mà còn là võ đạo song tu?”

Khi Thiên Thư Viện lưu truyền tin đồn về Quý Ưu, tất yếu phải kèm theo hai từ: tư tu thôn dã và võ đạo song tu.

Dùng điều này để tạo sự tương phản, để chứng minh hắn quả thật thiên phú phi phàm.

Điều này tựa như một kẻ dù ngày ngày rong chơi, nhưng mỗi lần khảo hạch đều đứng đầu, hỏi sao người khác không tức giận.

Quý Ưu nghe vậy ngẩng đầu, đáp: “Không sai, tại hạ hơi biết chút quyền cước.”