TRUYỆN FULL

[Dịch] Tọa Khán Tiên Khuynh

Chương 18: Tu Luyện Lạc Lối (2)

Quý Ưu nói đến chữ “tiên” thì không khỏi nhíu chặt mày: “Nhưng người của Thiên Thư Viện không thể ở lại Ngọc Dương mãi mãi, đám người Phụng Tiên Sơn Trang kia không có lần đầu thì cũng sẽ có lần thứ hai, rồi lần thứ ba, thứ tư…”

Khuông Thành nghe xong mím môi: “Đúng vậy, từ khi tin tức ngươi hạ tam cảnh viên mãn truyền ra, Phụng Tiên Sơn Trang đã quy củ hơn rất nhiều, Phương thái gia thậm chí còn không nhận cống phẩm của Khâu gia.”

“Hiệu quả đến vậy sao?”

Quý Ưu nhe hàm răng trắng đỏ xen kẽ, nói: “Vậy nếu ta kết thân với tất cả các nhà giàu trong huyện, chỉ cần một chút lễ vật, chẳng phải là phát tài ngay tại chỗ sao?”

Khuông Thành: “?”

Quý Ưu vẫn còn tâm trí suy nghĩ vẩn vơ, cũng chứng tỏ hắn thật sự không nguy hiểm đến tính mạng.

Chỉ là hắn không biết, việc linh tuyền vỡ đê sẽ gây ra ảnh hưởng thế nào đến việc tu hành sau này của hắn, dù sao cũng chưa ngưng tụ ra linh nguyên, vậy tiếp theo phải tu hành thế nào?

Khuông Thành tuy đọc nhiều sách vở nhưng lại không biết chuyện tu tiên, chỉ có thể đỡ hắn dậy, bưng nước đến cho hắn súc miệng.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, tinh thần Quý Ưu đã tốt hơn nhiều, không khỏi dặn dò: “Ta vận hành thêm vài chu thiên nữa là sẽ ổn, chuyện này đừng nói cho ai biết, bây giờ Khâu Như có thể sống sót đã là kết quả tốt nhất rồi.”

“Ngươi vào được Thiên Thư Viện, chẳng phải cũng là kết quả tốt nhất sao?”

“Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ đến Thiên Thư Viện, chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn.”

Khuông Thành nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc: “Lẽ nào ngươi chỉ muốn ẩn mình trong dân gian lén lút tu hành, như vậy có ý nghĩa gì?”

Quý Ưu lắc đầu: “Ngươi đã sỉ nhục chí hướng của một nam tử. Ta tuy không muốn làm tu tiên giả chính thống, nhưng cũng có kế hoạch cho cuộc đời mình. Nếu không có chuyện của Khâu gia xảy ra, sang năm có lẽ ta đã lên núi làm thổ phỉ rồi.”

“?”

“Phía tây huyện Ngọc Dương có một sào huyệt thổ phỉ, bên trong toàn là những kẻ tư tu, nói chuyện lại dễ nghe. Nghe nói tu tiên giả hạ tam cảnh viên mãn nếu chịu lên núi, thấp nhất cũng có thể được làm đường chủ. Đến lúc đó ta lại đón cả nhà lão Khâu lên núi, là có thể ăn sung mặc sướng.”

Khuông Thành không ngờ hắn lại thật sự có dự định này, nghe xong không khỏi nhíu mày: “Rõ ràng có thể làm tu tiên giả chính thống, lại cứ muốn lên núi làm tư tu, là vì sao?”

Quý Ưu ho khan hai tiếng, không biết nên bắt đầu nói từ đâu, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Ban đầu ta không biết mình có thể tu thành, ngoài ra còn một lý do nữa, là vì ta không muốn ăn cống phẩm máu người.”

“Cống phẩm máu người là gì?”

“Tu tiên giả không làm gì cả, lại nuốt chửng phần lớn tài nguyên và linh mạch của thiên hạ, khiến cho bá tánh ăn không đủ no, dân chúng lầm than. Ta tuy không có bản lĩnh gì, nhưng vẫn có thể lựa chọn không trở thành một trong những cọng rơm đè chết vạn dân.”

Quý Ưu nói xong ngẩng đầu: “Nhưng mà, nghe nói Thiên Thư Viện là một trong bảy đại tiên tông ăn cống phẩm ít nhất, cũng không dùng người sống luyện thuốc, xem như là may mắn trong cái rủi vậy.”

Khuông Thành ngẩn ra, giơ cuốn sách trong tay lên: “Nhưng trong sách nói, chỉ có những đệ tử đã vào thượng ngũ cảnh, và được chọn vào nội viện, mới có tư cách hưởng cống phẩm của vạn dân.”

“?”

Quý Ưu sững sờ, mắt lập tức mở to: “Ý của ngươi là, ta đã vào Thiên Thư Viện rồi, mà vẫn phải vừa học vừa làm sao?”

Lúc đó hắn chỉ quan tâm đến chuyện làm thổ phỉ, không hề xem kỹ nội dung về việc làm tu tiên giả chính thống, lúc này hoàn toàn ngây người.

“Ngươi không phải nói không muốn ăn cống phẩm máu người sao? Chuyện này đối với ngươi chẳng phải là tốt à?” Khuông Thành nghi hoặc nhìn hắn.

“Ta làm thổ phỉ đi cướp của tiên cứu giúp người nghèo, còn được chia phần nữa đó!”

Đại Hạ mỗi năm đều nộp cống phẩm cho các đại tiên tông, nhưng cụ thể phân chia thế nào lại là chuyện nội bộ của các tiên tông.

Lấy Thiên Thư Viện làm ví dụ, cống phẩm họ nhận được chủ yếu được phân bổ cho đệ tử nội viện và các công việc giảng dạy, còn bất kể là sơ hoa thượng cảnh hay hạ tam cảnh viên mãn, cuối cùng vẫn là đệ tử ngoại viện, vì vậy không được chiếm dụng phần cống phẩm.

Ngay lúc Quý Ưu đang hoài nghi nhân sinh, Khuông Thành lại lên tiếng: “Thật ra, hai ngày nữa ta cũng phải đến Thịnh Kinh.”

Quý Ưu hoàn hồn: “Ngươi đến Thịnh Kinh làm gì?”

“Khoa cử.”