TRUYỆN FULL

[Dịch] Tọa Khán Tiên Khuynh

Chương 12: Đây là học trò ta mới thu nhận! (1)

Sau khi Khâu Như gặp chuyện, Khuông Thành từng lật xem 《Hạ Luật Tiên Quy》, tìm thấy điểm mấu chốt phá cục mà hắn cho là, chính là Phương Nhược Dao, người đã trở thành đệ tử của Thiên Thư Viện.

Mà điều Quý Ưu nhìn thấy lại khác với hắn.

Thứ hắn thấy, là một người chưa đến tuổi nhược quán đã đạt Hạ Tam Cảnh viên mãn, tự nhập tiên tịch.

Hắn không phải Quý thiếu gia thật, đối với Phương Nhược Dao cũng không tường tận, nhưng từ việc nàng ta nhân lúc hắn lâm bệnh trên giường mà đến hủy hôn, có thể thấy vị Phương tiểu thư này không phải là người đáng tin.

Đã không đáng tin, vậy chi bằng tự mình ra tay.

Thế là mặc cho ngoại giới ồn ào thế nào, hắn vẫn vững như thái sơn, đóng cửa phá cảnh.

Lúc này, trong sân viện vắng lặng, lá cúc rơi đầy đất, chúng nhân đều im phăng phắc, cho đến khi một thư sinh tên Quách Tử Hưng quay đầu, run rẩy mở miệng.

Lời của gã tuy không lưu loát, nhưng chỉ vài chữ ngắn ngủi lại khiến chúng nhân đột nhiên rùng mình.

“Tư… tư tu…?”

“Thường dân tự tiện tu tiên, không phải là tội chém đầu sao…?”

Chính câu nói này đã khiến Phương Nhược Dao cũng khẽ nhướng mi, bừng tỉnh khỏi cơn chấn động.

Đúng vậy, thường dân tự tiện tu tiên là tội chém đầu, đây là thiết luật của Đại Hạ, mặc cho hắn tiên khí ngút trời cũng khó thoát. Mà ta thì khác, ta là tu tiên giả chính thống được Thiên Thư Viện lựa chọn.

Thân phận địa vị của hai người bọn họ, thực sự là một trời một vực!

Nghe thấy câu này, Khuông Thành trầm tư một lát, lặng lẽ nắm lấy một chiếc bình sứ trắng đặt trên bàn, tay khẽ run.

Nhìn lại Quý Ưu, lúc này hắn đã sải bước như gió tiến vào tiền sảnh phủ nha.

Nhưng ngay khi bước chân này vừa đặt vào, đột nhiên có một đạo quyền ý mãnh liệt ập đến, theo sau là một khuôn mặt thô ráp và lạnh lùng.

“?”

Quý Ưu chưa kịp mở miệng, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị, toàn thân linh quang chợt bùng lên, lướt sát đất bay lùi, khí lãng tức thì cuốn bay chậu cây trước cửa.

Đánh lén?!

Đạo quyền ý kia theo sát tới, thấy không thể tránh né, Quý thiếu gia lập tức giơ tay đón đỡ, vung quyền như sấm sét, lấy công làm thủ, thế như núi lở.

Thế là quyền quyền đối chọi, khí lãng cuồn cuộn, chiếc bình sứ đặt trong đại sảnh dường như không chịu nổi, tức thì nứt ra vô số đường vân nhỏ từ giữa thân.

Thực ra, một quyền này cũng không phải hoàn toàn vô cớ.

Bởi vì trong cuộc trò chuyện ở tiền sảnh trước đó, Tào Kính Tùng vì muốn bảo vệ nữ nhi nhà họ Khâu nên có chút nóng vội, lời lẽ khá sắc bén, khiến người ta hiểu lầm là đang ỷ thế hiếp người.

Huyền Nguyên Tiên Phủ xếp thứ hai thiên hạ, hộ vệ thống lĩnh Bào Vĩnh Thịnh tự nhiên cũng không quá e sợ danh tiếng của Thiên Thư Viện.

Đặc biệt là Thanh Vân Tiên Quy có ghi, bất cứ ai cũng không được tự ý can thiệp vào giáo vụ của tông môn khác, Tào Kính Tùng không nói rõ được mối liên hệ, chỉ lo ra vẻ ta đây, tự nhiên khiến bầu không khí trong tiền sảnh trở nên vô cùng căng thẳng.

Ngay lúc này, Quý Ưu xuất hiện.

Lần đầu hắn ra tay ở cửa huyện nha để đẩy lui đám sai dịch, vẫn chưa biết cách khống chế khí tức, nên khiến người ta có cảm giác sát ý đằng đằng, như củi khô ném vào đống bông, vừa chạm đã cháy, khó tránh khỏi làm người ta tưởng có kẻ lòng dạ bất chính.

Giờ khắc này, sau khi hai người quyền quyền đối chọi, Quý Ưu lùi lại ba bước, không khỏi nhe răng vung tay.

Bào Vĩnh Thịnh cũng lùi lại ba bước, đè nén khí huyết cuộn trào, lại lần nữa co ngón tay thành trảo, tấn công thẳng vào yết hầu Quý Ưu, tiếng khí lãng khi vung tay tựa như hổ gầm rồng ngâm.

Quý Ưu không có kinh nghiệm thực chiến, chỉ dựa vào cảm giác vung tay đánh ngang, cứng rắn đối chọi với hổ chỉ uy mãnh như sấm sét của đối phương, sau đó lại mượn lực lùi về, toàn thân linh quang cuồn cuộn như sóng thần.

Chúng nhân đi theo từ dãy hành lang đến đây giờ đã trợn mắt há mồm, như chết lặng.

Tiên nhân thần dị, đây là lần đầu tiên bọn họ được chứng kiến.

Điều khiến người ta càng thêm hoảng hốt là, một trong hai vị tiên ý sôi trào kia lại là Quý Ưu…

Hồi lâu sau, Giả Tư Thông, Đổng Uy và những người khác mới hoàn hồn, liền thấy mấy vị tiểu thư trong sân đều đang cắn môi, dáng vẻ hồn xiêu phách lạc, trong lòng thoáng chua xót, thầm nghĩ trước khi chết hắn cũng được rực rỡ một phen!

Nhưng chuyện xảy ra sau đó lại khiến bọn họ câm nín, không dám hó hé nửa lời.

Bởi vì vị hộ vệ thống lĩnh vung quyền như dời non lấp bể kia đột nhiên dừng tay, mang theo vẻ nghi hoặc nhìn Quý Ưu, dường như có chút kinh ngạc.

“Ngươi, trẻ tuổi như vậy, đã Hạ Tam Cảnh viên mãn?”

“Không chỉ là Hạ Tam Cảnh viên mãn.”

Tào Kính Tùng mở to hai mắt đứng dậy: “Hơn nữa, hắn còn chưa đến tuổi nhược quán…”

Quý Ưu nhíu mày, đây chẳng phải là lời của ta sao?

Tu vi đầy vẻ lén lút này của ta trước nay chưa từng để lộ, ngay cả lúc tu hành cũng phải dùng rèm đen che cửa sổ, đến người nhà họ Khâu còn không biết, huống chi là người ngoài.

Có điều, như vậy cũng đỡ phải giải thích, nhưng không phải do mình thể hiện, chung quy vẫn thiếu đi một chút cảm giác…

Tào Kính Tùng hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ mải mê nhìn chằm chằm Quý Ưu.