Lúc này Phục Sơn Việt đi tới, đi thẳng vào vấn đề: "Nghe nói ngươi là thợ điêu khắc giỏi nhất phía tây Đồng Thành?"
"Phía tây?" Chủ tiệm trừng mắt, "Ta là người giỏi nhất Đồng Thành."
"Giúp ta điêu khắc một thứ. Làm tốt tất có trọng thưởng." Phục Sơn Việt theo thói quen sờ vào thắt lưng, mới nhớ ra toàn bộ bạc lớn đã đưa cho Hạ Linh Xuyên, trên người chỉ còn lại hai mẩu bạc vụn, ngay cả tiền công cũng không đủ trả.
Than ôi, từ bao giờ lại quẫn bách đến thế này?
Hắn chỉ đành tháo chiếc ngọc ban chỉ trên tay xuống: "Tiền công dùng vật này gán nợ đi."
