Đây mới gọi là muối bỏ bể. Hơn nữa nước đã cho đi hết, sau đó mọi người uống cái gì?
Từ đây đi về trạm dịch gần nhất cũng phải mất trọn hai ngày đường.
Hạ Linh Xuyên khoanh tay trước ngực: "Ta cá với ngươi mười lạng bạc, Tôn Quốc Sư đã sớm có đối sách, không đến lượt bọn ta phải bận tâm." Lưng tựa cây lớn hóng mát mà.
Mười lạng à, sắc mặt Tư Đồ Hàn khổ sở: "Cá không nổi."
Tôn Phu Bình liếc nhìn bọn họ một cái, lướt tay trên nhẫn, trong tay liền xuất hiện một quả cầu da tròn căng, to bằng quả bưởi.
Lão già này quả nhiên có hàng. Hạ Linh Xuyên liền thấy ông ta nhét quả cầu da vào miệng con quái thú trên đỉnh pháp trượng——
Quả cầu da lớn như vậy đã biến mất.
Ngay sau đó Tôn Phu Bình xoay pháp trượng, để đầu quái thú nhắm vào ao nước, rồi lẩm nhẩm vài câu.
Quái thú há miệng, phun ra một cột nước vừa to vừa dài, trút thẳng vào trong ao.
"Đây là túi phun của cá Đạn Tử." Tôn Phu Bình giải thích qua loa.
Hạ Linh Xuyên hình như đã từng nghe nói về loại cá kỳ lạ này, nó ẩn mình trong các hồ nước ở miền trung nước Diên, thậm chí có thể phun ra cột nước để bắn hạ những con mồi lớn trên bờ như trâu, ngựa, voi con xuống nước để ăn thịt, khả năng phun bắn cực kỳ mạnh mẽ. Vào mùa khô, nó có thể rời khỏi nước sống được cả tháng.
Nhưng lúc này không cần đến khả năng phun bắn của nó. Loại túi nước này có thể co rút để trữ nước, thậm chí trọng lượng cũng được giảm bớt.
Đúng là bảo vật để đi lại trong sa mạc.
Cứ như vậy đổ nước suốt hơn hai khắc đồng hồ, Niên Tùng Ngọc đột nhiên nói: "Không ổn rồi, mặt nước đã lâu không lan rộng ra thêm."
Với tốc độ phun nước của quái thú, đáy ao đáng lẽ phải đầy từ lâu, thậm chí phải dâng lên được nửa ao nước. Nhưng ngay trước mắt mọi người, diện tích đáy ao mới chỉ được hai phần ba là có nước, một phần ba còn lại vẫn khô khốc.
Nước đã đi đâu hết rồi?
Tôn Phu Bình đưa tay ấn xuống đáy ao: "Quả nhiên có chút mánh khóe, nước đều bị hút vào trong rồi."
"Vậy chúng ta phải làm sao?"
Sắc mặt Tôn Phu Bình hơi trầm xuống: "Cứ quan sát thêm xem sao."
Lại qua hai khắc đồng hồ nữa, nước trong bụng quái thú đã phun cạn sạch, nó thậm chí còn ho khan hai tiếng. Nhưng lượng nước đọng dưới đáy ao so với lúc trước gần như không có gì thay đổi.
Mọi người đều biết, lần này gặp rắc rối rồi.
Kế hoạch sao theo kịp biến hóa, Tôn Phu Bình dù thiết kế có chu toàn đến đâu, cũng có lúc không theo kịp tình hình.
Niên Tùng Ngọc suy nghĩ một lát, quay đầu ra lệnh cho Tằng Phi Hùng: "Ngươi đi thu hết túi nước của mọi người lại đây."
Tằng Phi Hùng giật nảy mình: "Thu nước uống sao? Chúng ta còn phải ở trong sa mạc thêm mấy ngày nữa, hơn nữa lỡ như vẫn không đủ thì sao?"
Niên Tùng Ngọc nhìn Tôn Phu Bình, thấy ông không nói gì, bèn kiên trì với ý kiến của mình: "Không thể để công sức đổ sông đổ bể, mau đi thu nước."
Hành quân trong sa mạc, nước là thứ dùng để giữ mạng, Tằng Phi Hùng không dám tưởng tượng thuộc hạ sẽ phản đối mệnh lệnh này đến mức nào: "Nhưng, nhưng mà..."
Sắc mặt Niên Tùng Ngọc trầm xuống: "Ngươi muốn kháng lệnh?"
Tằng Phi Hùng trong lòng rối bời, bất giác nhìn về phía Hạ Thuần Hoa.
Ánh mắt của Niên Tùng Ngọc càng thêm âm trầm. Lũ quan nhỏ này thật không có mắt nhìn.
Hạ Thuần Hoa cũng không có cách nào hay hơn, là kháng lệnh rồi quay về, hay là đổ hết nước uống của mọi người vào ao, rồi phó mặc cho số trời?
Hình như lựa chọn nào cũng không hợp lý.
Ông đang lúc khó xử, thì nghe thấy trưởng tử của mình thong thả nói: "Làm gì mà căng thẳng như vậy? Thu hết nước sạch của binh lính rồi, lát nữa làm sao ra khỏi sa mạc?"
Niên Tùng Ngọc lạnh lùng nói: "Hành trình trăm dặm, chín mươi chỉ là nửa đường. Nếu như chỉ thiếu một chút này thì sao?"
"Ngươi dám chắc là chỉ thiếu một chút đó thôi sao?"
Niên Tùng Ngọc cười khẩy: "Chắc chắn."
Không chắc thì đã sao? Đến lúc đó nước đã đổ hết, gạo đã nấu thành cơm, binh lính còn dám làm loạn hay sao?
Hạ Linh Xuyên đảo mắt một vòng, quay sang hỏi Tôn Phu Bình: "Đáy ao cần phải đổ đầy nước, đúng không?"
"Đúng."
"Vậy nếu không phải là nước sạch thì sao?" Trọng điểm suy nghĩ của Hạ Linh Xuyên là ở đây, "Các loại chất lỏng khác có được không?"
"Ví dụ?"
"Máu." Để phòng hai kẻ này nghĩ bậy, làm ra mấy chuyện hiến tế người sống, hắn vội vàng giải thích, "Ta nói là máu của yêu quái hoặc dị thú. Trong sa mạc Bàn Long toàn là những sinh vật to lớn, bắt vài con về lấy máu chắc không phải chuyện khó."
Ánh mắt Tôn Phu Bình tức thì sáng lên: "Có lý! Tế thần thường dùng máu tươi, trong ao có pha thêm máu tươi, Đại Phương Hồ có lẽ sẽ không để tâm, ngược lại còn thích nữa là đằng khác." Ông ném thuyền hạt đào cho Niên Tùng Ngọc, rồi chỉ vào Hạ Linh Xuyên, "Các ngươi dẫn người vào sa mạc, bắt mấy con cự thú về đây."
...
Mọi người dùng thêm Đỗ Hồn Tán, một lần nữa tiến vào sa mạc.
Các sinh vật trong sa mạc và tam thi trùng vào ban đêm mát mẻ lại càng thêm năng động. Niên Tùng Ngọc thả thuyền hạt đào ra cho mọi người đặt chân, rồi ra lệnh cho thuyền phu thả mồi xuống cát để câu.
Niên Tùng Ngọc đứng, Hạ Linh Xuyên ngồi, cả hai đều lười biếng chẳng thèm nhìn nhau lấy một cái.
Lần câu này không được thuận lợi, qua một lúc lâu mà không có con mồi nào cắn câu. Hạ Linh Xuyên ngồi đến mỏi cả lưng, lại gặp mấy con tam thi trùng lượn lờ quanh thuyền hạt đào, liền gọi người đến đấm lưng cho mình.
"Thoải mái, tốt! Xuống chút nữa, đúng rồi, xuống nữa! Dùng sức một chút."
Hạ đại thiếu gia thoải mái đến mức thở dài liên tục. Chủ nghĩa hưởng lạc quả nhiên ăn mòn cơ thể, ai mà ngờ được ba tháng trước hắn vẫn còn là một trạch nam khó chịu khi có người đến gần trong phạm vi nửa mét chứ?
Niên Tùng Ngọc thầm lắc đầu, lại thấy Hạ Linh Xuyên nhắm mắt hỏi: "Niên đô úy vì sao lại đích thân đến Hắc Thủy Thành?"
"Cái gì?"
"Nhiệm vụ không một ai sống sót trở về, Chinh Bắc Đại Tướng Quân sao lại nỡ để ái tử của mình đích thân ra trận?" Hạ Linh Xuyên hé mắt, "Ông ta có phải là cha ruột của ngươi không?"
Gương mặt Niên Tùng Ngọc co giật: "Hạ quận thủ không phải cũng để ngươi đi theo sao? Chẳng lẽ ngươi không phải con ruột của ông ta?"
Lại giở trò công kích cá nhân. Kẻ vô học đúng là ăn nói chẳng nể nang gì. Hạ Linh Xuyên vung tay, "phập" một tiếng, một thanh chủy thủ đã bay ra cắm phập vào thanh gỗ mà Niên Tùng Ngọc đang dựa.
Nhân tiện phải nói, khả năng ném của hắn vẫn còn rất tệ. Phi đao vừa rời tay, hắn đã không biết nó sẽ rơi xuống chỗ nào.
Niên Tùng Ngọc còn chưa kịp phản ứng, thị vệ dưới trướng đã lao lên hai bước, đao kiếm tuốt vỏ, định lên tiếng quát lớn Hạ Linh Xuyên.
Hạ Linh Xuyên đưa ngón tay lên môi làm dấu "suỵt", nói trước: "Im lặng, đừng dọa con mồi chạy mất!" Hắn chỉ xuống dưới thuyền, "Kẻ nào quên mất đại sự, cẩn thận quân pháp xử trí!"
Niên Tùng Ngọc phất tay cho thuộc hạ lui xuống, nhàn nhạt nói: "Ta có thể sống, nhưng ngươi thì chưa chắc. Nếu biết điều thì ngoan ngoãn nghe lời, làm một con chó tốt, vậy thì ngươi và cha ngươi có lẽ còn có thể sống sót trở về. Bằng không Ứng phu nhân sẽ phải thủ tiết, còn đệ đệ của ngươi—"
Hắn liếm môi, trong ánh mắt kích động còn lộ ra một chút tàn nhẫn: "Yên tâm đi, bất kể các ngươi sống hay chết, ta nhất định sẽ tìm cách giúp nó trở về Đại Đô. Hắn ở kinh thành nhất định sẽ rất được chào đón!"
Hạ Linh Xuyên nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt dần trầm xuống.
Tầm Châu Mục, Đại Tư Mã, Tôn Quốc Sư, ba thế lực lớn này tại sao lại cấu kết với nhau?
Có lẽ cha không nên nhận nhiệm vụ Đại Phương Hồ này?
Hạ Linh Xuyên đang định mở miệng, cần câu trong tay thuyền phu đột nhiên trĩu nặng, suýt nữa kéo cả người ông ta ngã nhào khỏi đầu thuyền.
Con mồi cắn câu rồi!
Tiếp đó mọi người đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng kéo được thứ ở dưới cát lên trên.
Đây vẫn là một con Thổ Long, chỉ là kích thước nhỏ hơn hai vị tiền bối ban ngày hai cỡ, có thể nhét vừa vào trong thuyền.