TRUYỆN FULL

[Dịch] Tiên Nhân Sau Khi Biến Mất

Chương 41: Manh mối – Thủy

Sau khi bị áp giải tới nơi, hai con rối vẫn giãy giụa không ngừng. Có thể thấy Tam Thi trùng quả nhiên có thể ép ra toàn bộ tiềm năng của con người. Mọi người vào thành đã được một canh giờ, vậy mà cả hai vẫn còn sức lực.

Nhưng binh sĩ canh giữ không phải mình đồng da sắt, nên dứt khoát trói chặt hai chân chúng lại để có thời gian chợp mắt.

Vì vậy, hai tên này bị khiêng vào, đặt trên sàn nhà. Chúng co rúm người lại, run lẩy bẩy.

Lớp áo bùa bên ngoài đảm bảo Tam Thi trùng bị nhốt trong thân xác, không thể thoát ra ngoài.

Tư Đồ Hàn lấy làm lạ: “Đây là lạnh hay là sợ?”

“Là sợ. Kẻ bị Tam Thi trùng ký sinh thì biết lạnh sao?” Hạ Linh Xuyên ngồi xuống quan sát kỹ cả hai, “Nhưng chúng không phải sợ chúng ta.”

Ánh mắt của cả hai không có tiêu cự, hiển nhiên hoàn toàn không để mọi người vào mắt.

Nhưng Bàn Long phế tích rộng lớn không một bóng người, chúng sợ cái gì?

Niên Tùng Ngọc cũng nói: “Đừng nói là không có người, trong phế thành này cũng không có Tam Thi trùng. Chúng hoàn toàn không dám đến gần, tại sao?”

“Có thứ khiến chúng kinh hồn bạt vía.” Tôn Phu Bình đứng dậy, “Bất kể đó là gì, hẳn là có liên quan đến mục tiêu của chúng ta.”

Hạ Linh Xuyên lấy làm lạ: “Ngài muốn chúng tự mình nói ra sao? Tam Thi trùng còn có thể nói chuyện à?”

Xem ra Tôn Phu Bình mang theo hai con rối này là định làm thử một thí nghiệm.

“Loại bình thường thì không được, không biết loại do Đại Phương Hồ tạo ra có thể cho chúng ta gợi ý gì không.” Tôn Phu Bình đi đến trước mặt con rối nói, “Sào huyệt Đại Phương Hồ của các ngươi nhất định vẫn còn trong thành. Chỉ cho ta vị trí, ta sẽ để các ngươi rời đi.”

Hai con rối tiếp tục run rẩy, tiếp tục không coi ai ra gì, xem ông như không khí.

“Hai thứ này không để ngài vào mắt!” Hạ Linh Xuyên cả giận, “Ngài cho chúng nếm mùi lợi hại đi, để tiết kiệm thời gian.”

Tôn Phu Bình từ trong lòng lấy ra một bộ kim châm, gài mồi thuốc lên từng cây, lại dùng một tia chân hỏa ở đầu ngón tay hơ nóng, rồi mới lần lượt đâm vào sau gáy, tâm khiếu và lòng bàn chân của con rối.

Con rối lập tức gào lên thảm thiết.

Ba nơi này là chỗ Tam Thi trùng ẩn náu, Tôn Phu Bình dùng dược hỏa đốt thẳng vào sào huyệt của chúng, đó là nỗi đau thấu tim gan. Nếu không, dù đao búa thần thông có giáng xuống thân thể cũng chỉ làm tổn thương vật chủ, Tam Thi trùng căn bản chẳng hề hấn gì.

Lúc này chúng mới chịu nhìn thẳng vào Tôn Phu Bình, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung tợn, như sói đói nhìn miếng thịt.

Đối với chúng, con người chỉ là một lớp da thịt mà thôi.

“Ta biết các ngươi nghe hiểu tiếng người.” Giọng Tôn Phu Bình ôn hòa, “Không cho ta câu trả lời, các ngươi sẽ phải chịu nhiều khổ sở hơn.”

Sau đó ông liền ra tay.

Kim châm của ông rỗng ruột, thuận tiện cho việc thêm thuốc tăng liều lượng bất cứ lúc nào.

Mọi người chỉ thấy đốm lửa đỏ ở đuôi kim sáng rực lên, tiếng hét của con rối lập tức vút cao thêm ba quãng.

Gấp đôi liều lượng, gấp đôi đau đớn.

Tôn Phu Bình dừng lại hỏi: “Nói hay không?”

Con rối chỉ không ngừng la hét.

Thế là ông lại gia tăng hình phạt.

Cứ như vậy lặp lại ba lần.

Càng về sau, tốc độ ra tay của ông càng chậm. Loại Tam Thi trùng được cường hóa này, hồn thể mạnh hơn đồng loại bình thường không chỉ một bậc, nếu không đã bị ông dùng thuốc giết chết từ một khắc trước.

Nếu không phải vật chủ tự mình cắt đứt, một khi Tam Thi trùng chết, vật chủ cũng sẽ toi mạng theo.

Vì vậy, việc nắm bắt chừng mực ngày càng khó khăn.

Cuối cùng, một con rối gầm lên một tiếng, cổ ngoẹo sang một bên, tắt thở.

Quả nhiên vẫn không được sao? Tôn Phu Bình thở dài một hơi.

Tam Thi trùng do Đại Phương Hồ nuôi dưỡng hẳn phải có điểm đặc biệt, nếu chúng có thể giao tiếp với con người, chuyến đi đến Bàn Long thành lần này sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Tiếc thật, nhiệm vụ này xem ra không có đường tắt để đi.

Thực ra trong lòng ông cũng chỉ ôm một tia hy vọng mong manh, dù sao liên quân từng đánh trận tiêu hao trên mảnh hoang nguyên này hơn trăm năm trước, có lẽ đã thử qua mọi thủ đoạn để thu thập tình báo.

Ông chỉ cảm thấy, thời gian có lẽ sẽ thay đổi rất nhiều thứ.

Con rối còn lại bị tra tấn dã man bèn cuồng tính bộc phát, vậy mà lại giãy đứt xiềng xích, chộp lấy cánh tay của Hạ Linh Xuyên!

Sự việc xảy ra quá đột ngột, mọi người đều kinh hãi.

Hạ Thuần Hoa không chút do dự xông lên trước, một đao chém bay đầu con rối.

Tiếng gào thét đột ngột chấm dứt.

“Xuyên nhi không sao chứ?” Hạ Thuần Hoa vẫn không buông lỏng tay cầm đao.

Hạ Linh Xuyên cũng giật nảy mình, theo bản năng gỡ tay người chết ra, cẩn thận cảm nhận một lúc mới nói: “Ta không sao.”

Tên này siết tay hắn rất chặt, ngón tay gần như muốn lún vào da thịt.

May mà hắn đã vận chuyển chân lực đi khắp một chu thiên, không phát hiện có gì bất thường.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Tôn Phu Bình bước lên phía trước, kiểm tra đồng tử của hắn, vừa hỏi: “Có cảm thấy nóng nảy bực bội, đầu óc choáng váng không?”

“Rất tỉnh táo, không có gì bất thường, xem ra nó không ảnh hưởng gì đến ta.”

Tôn Phu Bình gật đầu: “Công hiệu của Đỗ Hồn Tán vẫn chưa qua hết, cũng có sức chống cự.”

Hạ Linh Xuyên thở dài một tiếng: “Xem ra Tam Thi trùng ở đây cũng chẳng có gì đặc biệt.”

Thấy hắn thật sự không sao, Hạ Thuần Hoa mới yên lòng: “Chỉ là không chịu rời khỏi sa mạc Bàn Long mà thôi, hay nói đúng hơn là không chịu rời xa Đại Phương Hồ.”

Nguyên tắc bảo vệ Đại Phương Hồ đã sớm khắc sâu vào bản năng của Tam Thi trùng, chúng đến chết cũng không thể phản bội. Lòng trung thành tương tự cũng tồn tại trong đàn kiến, tổ ong, những con ong thợ, kiến thợ cần cù chịu khó, không hề có tâm lý sợ hãi, thậm chí chết cũng không tiếc.

Vì vậy, Tam Thi trùng dù sợ hãi một thứ gì đó trong thành mà không dám tiến vào, nhưng vẫn lảng vảng ở khu vực bên ngoài, tức là sa mạc Bàn Long, không chịu trốn đi xa.

Hạ Linh Xuyên nhún vai, nếu Tam Thi trùng có thể bị tra tấn ép cung như những sinh vật bình thường, thì tình báo về Đại Phương Hồ và Bàn Long thành đã sớm bị liên quân Bạt Lăng và Tiên Do moi ra sạch sẽ, thần minh đứng sau Bàn Long thành sẽ không dung thứ cho lỗ hổng này tồn tại.

“Tuy Chúc Hằng không nói, nhưng theo ta thấy, điều kiện kích hoạt Cuồng Sa Quý không nên quá khó. Đội cuối cùng mà hắn phái đi, cũng là mang theo thái độ đi kiểm chứng…” Tôn Phu Bình trầm ngâm, “Mỗi lần Cuồng Sa Quý sắp đến, có phải sa mạc đều có mưa giông sấm chớp không?”

Tằng Phi Hùng gật đầu: “Đúng vậy.”

Ánh mắt Tôn Phu Bình khẽ động: “Thần miếu trong thành, chỉ thờ phụng Di Thiên Thần?”

“Vâng. Nghe nói Di Thiên Thần là tín ngưỡng duy nhất của Bàn Long thành.”

Hạ Thuần Hoa “hử” một tiếng, dường như đã ngộ ra điều gì: “Chẳng lẽ ý của ngài là?”

“Viết ra, để đối chiếu lẫn nhau.”

Thế là Tôn Phu Bình và Hạ Thuần Hoa đều giơ tay chấm nước, viết một chữ lên bàn.

Mọi người nhìn vào, quốc sư viết chữ “Thủy”, còn Hạ Thuần Hoa thì viết chữ “Vũ”.

Ý nghĩa trên mặt chữ đều tương tự nhau.

Hạ Linh Xuyên vuốt cằm nói: “Quốc sư và phụ thân anh minh! Mùa mưa ở quận Thiên Tùng đến muộn hơn nội địa, khoảng cuối tháng tám, đầu tháng chín mới tới.”

Niên Tùng Ngọc không hiểu: “Nếu nói là do mưa gây ra, chẳng lẽ sa mạc bình thường không có mưa sao?” Theo hắn biết, sa mạc thiếu nước không có nghĩa là không có mưa, “Đôi khi mưa lớn ngược lại còn gây ra lũ lụt trong sa mạc.”

“Thật sự là không mưa.” Hạ Linh Xuyên cười khẽ, “Đừng lấy những sa mạc khác so với Bàn Long, chúng không xứng.”

Hạ Thuần Hoa nói: “Ta làm sao có thể uyên bác như quốc sư? Nhưng phụ thân của Tằng phó úy là người duy nhất còn sống sót sau Cuồng Sa Quý trong sa mạc Bàn Long, sau khi trở về tuy thần trí không minh mẫn, nhưng cả ngày trong miệng chỉ lẩm bẩm một chữ ‘Thủy’. Ta nghĩ, đây chính là manh mối then chốt.”